Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 5041: Biết càng ít thì càng tốt cho cô!




"Tiếp tục đi thôi, đừng bị những người không liên quan ảnh hưởng!" Ánh mắt hắn tối sầm, phát hiện ra một sơn cốc màu đen trước mặt! Mười lăm phút sau, hai người tiến vào sơn cốc.

Một bóng người ngồi khoanh chân trên tảng đá, chính là Bất Hủ Nhan! "Ngươi đến rồi!"

Bất Hủ Nhan mở mắt ra, là giọng nói của Dao Trì!

Diệp Bắc Minh biết đây là Dao Trì đang khống chế thân thể của Bất Hủ Nhan: "Đế Thi đang ở đây?"

Dao Trì cau mày: "Bảo ngươi đi một mình, ngươi mang theo người ngoài làm gì”

Nghe vậy, Diệp Quỳnh có chút tức giận.

Cô không hề nhượng bộ: "Tôi nhớ cô, vừa rồi cô luôn ở trong đám người Bất Hủ tộc!"

paaaaaaaaaemmmẰÉ "Tôi và Bắc Minh đều là người nhà họ Diệp, nếu so sánh thì cô mới là người ngoài chứ nhỉ?”

"Ha hai"

Dao Trì lắc đầu buồn cười: "Diệp Bắc Minh, xem ra ngươi vẫn chưa nói với cô †a về mối quan hệ của chúng tai"

"Các người có quan hệ gì?”

Diệp Quỳnh sửng sốt.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô đã hứa với tôi rồi, không nên hỏi thì đừng hỏi!” "A? Chẳng lẽ là các người..."

Vẻ mặt của Diệp Quỳnh càng kỳ quái hơn, Bất Hủ Nhan vô cùng xinh đẹp, Dao Trì đang khống chế cơ thể cô, khí chất của một nữ đế lập tức tỏa ra!

Chẳng lẽ Diệp Bắc Minh thật sự bị hấp dẫn rồi? "Là loại quan hệ đó?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Dao Trì sầm xuống, tát một cái: "Đồ khốn! Dám sỉ nhục bổn đế!! Muốn chết à!”

Sát ý của nữ đế lập tức khóa chặt Diệp Quỳnh!

Diệp Quỳnh bị dọa đến ngây ra, thân thể mảnh khảnh run lên, đôi mắt đẹp. không ngừng co rút lại!

Quan trọng hơn là toàn thân cô cứng đờ, căn bản không thể phản kháng! Lễ nào sẽ phải chết ở đây?

Ngay lúc Diệp Quỳnh cho rằng mình chắc chắn phải chết thì một bóng người đứng trước mặt cô, dùng lòng bàn tay đánh ra!

Bang-! Sóng không khí bùng nổ và vang dội khắp sơn cốc!

"Cô ấy không biết cô là ai, không có ý mạo phạm!" Giọng điệu của Diệp Bắc Minh khiến người ta không thể nghỉ ngờ.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dao Trì hiện lên vẻ kinh ngạc: "Thực lực của ngươi tăng nhanh như vậy sao?"

Sau một thoáng kinh ngạc, ánh mắt liền tối sầm: "Ha ha! Nếu cô ta biết chuyện này, chỉ có một kết cục, đó là chết!”

"Việc này rất quan trọng, ngươi cho rằng bổn đế sẽ để cô ta sống sao?" Diệp Bắc Minh cau mày: "Được! Vậy tôi đưa cô ấy vào trong tháp!"

Hắn quay lại nhìn Diệp Quỳnh, nói: "Vẫn là câu đó, đừng hỏi gì cả!"

"Biết càng ít thì càng tốt cho côI”

"Ừm!"

Diệp Quỳnh kinh ngạc gật đầu.

Khoảnh khắc vừa rồi, cô thực sự nghĩ rằng mình sắp chết, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi!

Toàn thân ướt nhẹp, hiện rõ thân hình mảnh dẻ! Diệp Bắc Minh còn chưa kịp chiêm ngưỡng, liền hét lớn: "Tiểu Tháp, mở ra!"

Năm giây trôi qua vẫn không có phản ứng!

"Tiểu Tháp, mở ra!" Diệp Bắc Minh cau mày, lại hét lớn!

Lần này hơn mười giây vẫn không có bất kỳ phản ứng gì!

"Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Tháp, mở không gian bên trong ra, đưa Diệp Quỳnh vào đói"

Mặc kệ Diệp Bắc Minh có nói thế nào đi nữa! 'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn chưa có bất kỳ phản ứng gì! Một sự im lặng chết người!

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Chuyện gì thế này?"