"Lục tiếp xem nào!" Bất Hủ Khung nở nụ cười nghiền ngẫm. Thần niệm trắng trợn đảo qua 107 tầng trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Ông ta hơi ngạc nhiên: "Tòa tháp này không đơn giản! Bên trong chứa Càn Khôn, tự nhiên trọn vẹn!"
"Lại còn có một lưồng ý vị của binh khí Đại Đế, nếu để nó tiếp tục trưởng thành, tương lai có khi nó sẽ trở thành một kiện binh khí Đại Đế !"
"Diệp Bắc Minh, tháp này là cậu tạo à? Rốt cuộc tầng 108 có cái gì?" Diệp Bắc Minh cắn răng: "Lão già, tôi sẽ nói cho ông biết chắc?”
Bất Hủ Khung cười lạnh: "Nhóc con, cậu muốn chết hả? Nếu cậu không nói, lão phu sẽ cưỡng chế phá mở tầng 108, tôi tự xem là biết thôi!"
"Nhưng phỏng chừng, tòa tháp này sẽ hỏng hoàn toàn!" Ông ta đang định ra tay!
Bất Hủ Nhan nghiến răng gầm lên: "Bất Hủ Khung, con mẹ ông có thôi đi không hả?"
"Bà đây đã nhượng bộ, ông còn muốn làm gì Bản Mệnh Chỉ Khí của người đàn ông của tôi hả? Ông chuẩn bị phá hủy nó hoàn toàn sao?"
"Mẫu thạch Hỗn Độn ông đã cướp ởi rồi, máu Hỗn Độn ông cũng cướp nốt rồi! Ông định cắt hết hy vọng của anh ấy sao!"
Dưới tiếng quát giận dữ này! Không chỉ Bất Hủ Khung ngây người! Tất cả mọi người đang có mặt ở đây!
Bất Hủ Chiến vẫn chưa hề lên tiếng, đám Bất Hủ Lộng Nguyệt, Bất Hủ Trục Nhật.
Tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối, sững sờ nhìn Bất Hủ Nhan! "Nhan Nhi, sao em dám ăn nói với Khung lão tổ như thế hả?" Bất Hủ
Lộng Nguyệt vội vàng lên tiếng, sau đó lại nhìn sang Bất Hủ Khung: "Khung lão tổ, Nhan Nhi em ấy quan tâm Diệp Bắc Minh quá, mong ngài thứ tội!"
Bất Hủ Khung tức đến độ vai run cầm cập!
Cái mặt già trở nên cực kỳ âm trầm!
"Bất Hủ Nhan, lão phu nể mặt cháu quá đúng không?" "Cút con mẹ nhà ông đi, cứ dọa nạt mãi!"
Bất Hủ Nhan nói tục luôn.
Một thiếu nữ trông độ mười lăm mười sáu, thế mà lại chửi tục như vậy, lại còn là chửi lão tổ ở gia tộc mình nữa!
Nghịch thiên thật rồi!
"Bà đây cảnh cáo ông một câu cuối cùng, nếu ông dám cưỡng chế phá hủy tòa tháp này, bà đây sẽ tự bạo ngay tại đây!"
Nói xong.
Bất Hủ Nhan ngưng tụ năng lượng trong đan điền! Đúng là chuẩn bị tự bạo bất cứ lúc nào!
"Nhan Nhi, đừng!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt xông lên.
Bất Hủ Nhan khẽ quát: "Chị Lộng Nguyệt, chị đứng lại!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt nghỉ hoặc nói: "Nhan Nhi, vì một Diệp Bắc Minh, xứng đáng sao?”
Đôi mắt đẹp của Bất Hủ Nhan đỏ bừng, cô ấy gật đầu: "Xứng đáng!" "Em..."
Bất Hủ Lộng Nguyệt không biết nói gì nữa, một chàng trai cảnh giới Đại Năng tầng năm, cho dù có một chút thiên phú, thì cũng không thể để lại cái kiểu ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng Nhan Nhi chứ!
"Bất Hủ Nhan, cháu muốn tự bạo thật sao?"
Cái mặt già của Bất Hủ Khung sa sầm, tức đến độ gân xanh trên trán giật giật.
Vẻ mặt Bất Hủ Nhan điên cuồng: "Ha ha ha ha, ông sợ rồi à? Hậu quả của việc tôi tự bạo, chắc ông biết!"
"Một khi lão tổ đỉnh thứ ba nhà tôi xuất quan, thực lực cảnh giới Tế Đạo tầng năm, ông có chịu được không?”
"Ông đoán, Cầm lão tổ nhà tôi mà điên lên, thì cái mạng già của Bất Hủ Khung ông có đủ đền cho tôi không?”
"Cháu đang uy hiếp lão phu?”
Con ngươi Bất Hủ Khung cơ hồ đang nhỏ máu!
Bất Hủ Nhan hung ác gật đầu: "Đúng, bà đây đang uy hiếp ông đấy!" "Thì sao?"
"Cháu..."
Bất Hủ Khung suýt thì tức hộc máu!
Ông ta sợ Bất Hủ Cầm thật sự, cảnh giới Tế Đạo tầng năm, còn có thể sử dụng binh khí Đại Đế kiếm Bất Hủ, nếu mà chọc giận cái bà điên đó thật thì ông ta sẽ chết thật đấy!
Bất Hủ Chiến bước lên một bước: "Thôi được rồi, cứ vậy đi!"
"Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn cũng đến tay rồi, tên nhóc này cũng thành phế nhân rồi, để lại cho cậu ta một cái mạng đi!"
"Hừ! Chiến lão tổ cầu tình, coi như cậu ta may mắn!" Bất Hủ Khung hừ lạnh một tiếng, có bậc thang cái vội vàng đi xuống.
Mở mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp đầy hoảng loạn: "Chuyện gì thế này? Sao tự nhiên lòng mình lo lắng không yên nhỉ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tại sao đột nhiên mình lại thấy hoảng loạn thế này, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Bắc Minh, lẽ nào Bắc Minh đã gặp bất trắc gì rồi ư?"
"Không được, mình phải đi xem xem thế nào!"