Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4805: Lão tổ




Bên ngoài.

Sau khi Bất Hủ Chiến và lão giả mặt đỏ Bất Hủ Khung nhận được tin của Bất Hủ Lộng Nguyệt, họ lập tức mở cổng thí luyện, phá vị diện đi vào.

"Lộng Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì?"

"Lão tổ"

Mọi người trông thấy Bất Hủ Chiến và Bất Hủ Khung thì tiến lên hành lễ! "Trục Nhật, con bị thương à?”

Bất Hủ Chiến cả kinh.

Với thực lực của Bất Hủ Trục Nhật, ai có thể làm anh ta bị thương cơ chứ?

Chưa kể anh ta còn có Thái Dương Thần Thể, tuyệt đối là vô địch trong đám cùng cảnh giới!

Bất Hủ Trục Nhật mặt tái nhợt, mất máu quá nhiều: "Lão tổ, là Diệp Bắc Minh, tên đó nhập ma rồi!"

"Anh ta bộc phát ra thực lực không thuộc về anh ta..." Bất Hủ Trục Nhật giải thích xong.

Bất Hủ Khung cau mày: "Tên nhóc đó mới ở cảnh giới Đại Năng tầng năm, bản thân cũng có phần đặc biệt!"

"Nhưng dù cậu ta có rơi vào ma đạo, thì cũng không thể bộc phát ra thực lực vượt quá người thường chứ?"

Bất Hủ Chiến gật đầu: "Một đòn Cửu tiêu thần lôi cũng không giết chết được cậu ta, không đơn giản đâu!"

Giọng nói của Bất Hủ Khung trầm xuống: "Mặc kệ có đơn giản hay không, bây giờ tên này phá hỏng cuộc so tài của tộc Bất Hủ ta, thì nhất định

phải trả giá đắt!"

"Cứ tìm ra cậu ta trước đã rồi tính tiếp, tuyệt đối không thể để cậu ta tiến vào tầng một, chỗ đó chôn vật kia đấy!"

"Lỡ mà thả ra một cái..." Mặt Bất Hủ Chiến biến sắc: "Đi thôi!"

Hai người đuổi theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi!

"Cút đi, cút ra khỏi đầu ta!"

"Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta! Không ngờ ngươi còn biết hạ thủ lưu tình với nữ nhân cơ đấy? Nữ tử tên Bất Hủ Nhan đó đáng chết! Bây giờ †a sẽ quay lại giết cô tai"

Nói xong.

Diệp Bắc Minh quay người, đi về hướng lúc tới!

"Ngươi dám!"

Diệp Bắc Minh khàn giọng nói: "Bất Hủ Nhan từng giúp ta, tuy ta đi theo con đường giết chóc, nhưng tuyệt đối không lạm sát người vô tội!"

"Vậy sao?" Giọng nói ở đáy lòng bật cười, khống chế biểu cảm của Diệp Bắc Minh trở nên dữ tợn: "Không lạm sát người vô tội ư? Những người tham gia cuộc

so tài của tộc Bất Hủ, cũng là kẻ thù của ngươi hết sao?"

"Ngươi giết một mạch mấy nghìn người, đó còn không phải lạm sát người vô tội à?"

Diệp Bắc Minh gào lên: "Đó là ta khi bị ngươi kiểm soát!"

"Ta từng nói rồi đấy, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta!" Thanh âm ở đáy lòng lạnh lùng nói: "Ta giết cũng chính là ngươi giết!"

Diệp Bắc Minh cuồng nộ: "Là ta giết đó, thì sao?" "Diệp Bắc Minh ta giết người, cần phải giải thích với ngươi sao?" Thanh âm ở đáy lòng bật cười: "Đúng, ta thích cái kiểu khí thế này!"

"Giết hết bọn họ, giết sạch tất cả mọi người, đi con đường giết chóc của ngươi, chúng ta đi giết Bất Hủ Nhan trước đi!"

Tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, bay vút lên không trung! "Ta nói rồi, không được!" Diệp Bắc Minh vô cùng thịnh nộ!

Tay trái bắt lấy tay phải của mình, một ý niệm thu hồi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trở lại trong tháp!

Chỉ thấy.

Tay trải và tay phải của Diệp Bắc Minh đang chảy máu đầm đìa! Một quyền đánh vào ngực, vai, cằm, đan điền, trái tim của mình. "Phụt!"

Diệp Bắc Minh hộc ra một búng máu!

Cả người lăn lông lốc!