Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 48: “Đến lúc đó đừng để xí hổ là được!”




“Cảm ơn Thần y Diệp, chân của ông nội tôi…”, Hàn Nguyệt vui vẻ, vội vàng nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng. 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Tôi viết cho cô một phương thuốc, sau khi trở về, cứ bốc thuốc theo phương thuốc này, chân của ông nội cô tạm thời sẽ không có vấn đề gì”. 

“Đợi ra có thời gian rảnh, tôi sẽ đến Trung Hải, đích thân đến nhà họ Hàn một chuyến, chữa trị cho ông nội cô”. 

Hàn Nguyệt có hơi do dự: “Việc này… Vậy chân của ông nội tôi còn…” 

Diệp Bắc Minh đương nhiên biết, Hàn Nguyệt đang lo lắng điều gì, liền nói: “Cô yên tâm, uống theo phương thuốc này, ông nội cô có thể lập tức xuống giường bước đi”. 

“Hơn nữa, chạy nhảy không khác gì những người bình thường”. 

“Điểm khác biệt duy nhất chính là, không thể trị tận gốc”. 

“Tôi có cơ hội sẽ đến Trung Hải một chuyến thì chữa trị tận gốc cho ông nội cô”. 

Hàn Nguyệt nghe được lời này, mừng rỡ, vội vàng đồng ý. 

Diệp Bắc Minh cũng không lãng phí thời gian, lập tức viết phương thuốc, giao cho Hàn nguyệt, để đuổi cô ta rời đi. 

Hàn Nguyệt để lại danh thiếp và số điện thoại của mình, cảm ơn nhiều lần rồi rời đi. 

Ông nội đã dặn dò, tuyệt đối không được đắc tội Diệp Bắc Minh! 

Cô ta cũng không dám làm quá cứng nhắc. 

Đến buổi tối, Lý Hải Hà và Chu Nhược Giai cùng nhau nấu một bàn đồ ăn. 

Diệp Bắc Minh nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng có chút cảm động. 

Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua, anh được nếm hương vị món ăn nhà làm. 

Trên bàn ăn, Chu Thiên Hạo cứ tỏ ra muốn nói lại thôi, mấy lần muốn nói, nhưng đều nghẹn lại. 

Sau khi ăn xong, Diệp Bắc Minh buông bát đũa, mỉm cười nói: “Chú Chu, chú muốn nói điều gì? Cứ việc nói đi”. 

Chu Thiên Hạo hít sâu một hơi: “Bắc Minh, chú biết cháu là võ giả, ngay cả vua Giang Nam, cháu còn không sợ, tương lai, có lẽ cháu sẽ là nhân vật lớn đỉnh cấp như chiến thần Lăng Phong! Có lời này, chú đã nghĩ rất lâu, cảm thấy vẫn là nên nói rõ với cháu”. 

“Thứ thuộc về nhà họ Diệp, có phải nên lấy lại không?” 

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Thứ thuộc về nhà họ Diệp?” 

“Đúng vậy, thứ thuộc về nhà họ Diệp!” 

Chu Thiên Hạo gật đầu, nhìn thấy ánh mắt Diệp Bắc Minh: “Trước khi bố cháu bị hại có để lại sản nghiệp! Sau lại bị nhà họ Triệu nuốt mất, cháu cũng đã diệt nhà họ Triệu rồi”. 

“Kỳ thực, có chuyện chú vẫn chưa nói với cháu, năm đó là một đám người Đông Doanh đã chiếm sản nghiệp của nhà cháu”. 

Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Người Đông Doanh?” 

“Đúng vậy, bọn chúng còn có một thương hội Đông Doanh”. 

Chu Thiên Hạo gật đầu, chú ý sự thay đổi biểu cảm của Diệp Bắc Minh rồi nói: “Năm đó mặc dù nhà máy của bố cháu còn bé, nhưng là đi đầu trong thời đại, có một đám người Đông Doanh muốn thu mua nhà máy của bố cháu, bị ông ấy cự tuyệt”. 

“Chuyện này, có một lần chú và bố cháu uống rượu, ông ấy đã kể với chú”. 

“Sau khi bố mẹ và anh trai cháu bị hại, nhà họ Triệu và người Đông Doanh hợp tác, chiếm lấy nhà máy của bố cháu”. 

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Nói như vậy, cái chết của bố mẹ cháu, người Đông Doanh cũng có một phần trách nhiệm”. 

Chu Thiên Hạo gật gật đầu: “Sau khi cháu diệt nhà họ Triệu, vua Giang Nam, hiện tại tình hình kinh tế của cả Giang Nam đang có xu thế bị người Đông Doanh kiểm soát”. 

“Ngày mai, thương hội của người Đông Doanh sẽ mở họp, đến lúc đó các đại phú hào Giang Nam đều sẽ đến”. 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Bất kỳ người nào có liên quan đến cái chết của bố mẹ cháu, cũng đều không thể đào thoát khỏi trừng phạt! Sản nghiệp của nhà họ Diệp, chỉ có thể nằm trong tay nhà họ Diệp”. 

… 

Sau khi cơm nước xong, Diệp Bắc Minh trở về phòng của mình. 

Phòng ngủ trước đây của vua Giang Nam vô cùng xa hoa, giống như đại nội hoàng cung vậy 

Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu vận hành chân khí. 

… 

Cách mười ngàn kilômét, Châu Âu, sâu trong toà thành cổ xưa nào đó. 

Trước một bàn ăn dài hình chữ nhật, một người đàn ông trung niên mặc trang phục quý tộc đang ngồi thưởng thức bữa tối. 

“Đã sáu giờ trôi qua rồi, William vẫn chưa truyền tin về, những người khác cũng hoàn toàn mất liên lạc”, một lão bộc tóc bạc phơ, cúi khom người bẩm báo. 

Người đàn ông trung niên mặc trang phục quý tộc, ăn một miếng bít tết, lau sạch máu tươi nơi khoé miệng: “Bọn họ có phải gặp bất trắc rồi không?” 

Lão bộc tóc bạc lắc đầu, mỉm cười nói: “Chủ nhân, điều này sao có thể chứ?” 

“Tuy rằng William không được như những cậu chủ khác, nhưng cũng có ba vị vua lính đánh thuê đi cùng anh ta”. 

“Có lẽ vì nguyên nhân nào đó mà chậm trễ thôi, ngài cũng biết, Long Quốc không giống như các quốc gia khác”. 

“Chúng ta không thể nhúng tay vào, nếu không…” 

Người đàn ông trung niên mặc trang phục quý tộc gật đầu: “Tiếp tục tìm cách liên lạc, nhất định phải lấy lại tấm thẻ đại diện thân phận kia!” 

“Chỉ cần có tấm thẻ kia, gia tộc Rothschild chúng ta có thể trở thành chủ nhân của thế giới”. 

“Vâng!” 

Lão bộc tóc bạc cúi người, bước nhanh rời đi giống như âm hồn. 

Sau khi người hầu rời đi, người đàn ông trung niên mặc trang phục quý tộc chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn bên ngoài: “Bố già, ông thật sự còn sống sao?” 

… 

“Anh Bắc Minh…” 

Diệp Bắc Minh đang định nghỉ ngơi. 

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một âm thanh yếu ớt. 

Diệp Bắc Minh ngây người, rồi sau đó mở cửa phòng, một bóng người trực tiếp tiến vào. 

Chu Nhược Giai mặc áo ngủ, trên áo có hình hoạt hình vô cùng đáng yêu. 

Diệp Bắc Minh cười: “Làm sao vậy?” 

“Em… Em sợ, không ngủ được”. Chu Nhược Giai cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng. 

Mặc dù giữa cô và Diệp Bắc Minh có hôn ước. 

Nhưng nửa đêm, một cô gái vào xông vào phòng đàn ông như thế, hành động này cũng rất thẹn thùng! 

Xã hội hiện đại rất cởi mở, nhưng Chu Nhược Giai lại không kiểu con gái tuỳ tiện. 

“Được, vậy em ngủ giường đi, anh lấy chăn đệm nằm dưới đất là được”. Diệp Bắc Minh mỉm cười. 

“Như vậy sao được!” 

Chu Nhược Giai lắc đầu: “Dưới đất lạnh, ngộ nhỡ anh bị bệnh thì làm sao?” 

“Bé ngốc, anh là võ giả, có nội lực hộ thể, mùa đông lạnh cởi trần cũng không bị bệnh”, Diệp Bắc Minh cười nói. 

“Ây da, sao lại cởi trần, nói ra mấy lời mờ ám thế chứ!” 

Chu Nhược Giai vội vàng che mặt. 

Cô nhanh chóng chạy lên giường: “Chúng ta chia ra, mỗi người ngủ một bên”.