"Hết rồi!"
"Chỉ có bằng đấy thôi hả?"
"Ừ"
"Sau này, liệu anh có trêu chọc ai nữa không?"
Diệp Bắc Minh nói: "Chắc là hết rồi đấy."
Bất Hủ Nhan tỏ vẻ không tin: "Thế nào gọi là chắc là?"
Trong lòng cô ta, tên này đã là một tên chuyên gây rắc rối rồi! Đột nhiên.
Ùng! Ùng! Ùng!
Ba tiếng chuông hùng hồn vang lên, truyền khắp chín ngọn núi Bất Hủ. Nét mặt Bất Hủ Nhan khẽ biến, nhìn về một hướng nào đó. Diệp Bắc Minh hỏi: "Sao vậy?"
"Tiếng chuông vang lên ba tiếng, chắc hẳn những người đó đã ra khỏi khu thí luyện rồi!"
"Không ngờ lại sớm hơn dự liệu hai ngày, đi, đi cùng tôi đến đại điện!" Bất Hủ Nhan dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
Diệp Bắc Minh đứng yên tại chỗ.
Anh có hơi lưỡng lự.
Anh chưa đi theo mà truyền âm: "Tiểu Tháp, có tin được Bất Hủ Nhan này không?"
"Cậu tự quyết định thôi, nhưng nếu cô ta không giúp cậu, cậu rất khó mà tìm được lối vào nhà tù số sáu!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.
Dao Trì lên tiếng: "Diệp Bắc Minh, tìm cơ hội học Hư Không Thuật đi!" "Ngươi có Cực Đạo Tự Tại Công, học Hư Không Thuật sẽ rất nhanh!" Ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động. Hư Không Thuật, thật sự rất mạnh!
Nếu anh có thể học được Hư Không Thuật, rồi kết hợp với phép tắc Luân Hồi, thì có gặp phải cảnh giới Tế Đạo cũng không sợ!
"Còn ngây ra đó làm gì? Đi thôi!" Bất Hủ Nhan giậm chân! Diệp Bắc Minh đuổi theo!
Hai người đi về phía điện chính của tộc Bất Hủ, trên đường đi đâu đâu cũng là người của tộc Bất Hủ, bị tiếng chuông triệu tập đến!
Cuối cùng. Hai người đã đến một quảng trường.
Cuối quảng trường là một đại điện hùng vĩ cao chót vót!
"Ø? Người đi cạnh lục tiểu thư là ai vậy?"
"Chưa gặp bao giờ!”
"Tên này trông quen mắt thế... đù! Tôi nhớ ra rồi, ở hôn lễ của Bất Hủ Vấn Thiên, chính tên này đã cướp Côn Ngô Mật Phi đi, cậu ta tên là Diệp Bắc Minh!"
"Cái gì? Diệp Bắc Minh? Sao cậu ta lại đi cùng lục tiểu thư vậy!"
"Chắc không phải là lục tiểu thư để cậu ta đi cướp hôn đấy chứ?"