Dao Trì nói: "Tộc Bất Hủ tổng cộng chia làm chín chỉ, mỗi chỉ kiểm soát một ngọn núi thần."
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Lối vào của nhà tù số sáu ở ngọn núi nào?”
"Không biết!"
Dao Trì trả lời dứt khoát.
"Ngươi trả lời lưu loát thật đấy..." Diệp Bắc Minh co rút khóe miệng.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đến gần cổng nhà tù số sáu, bổn đế tự khắc cảm nhận được!"
"Đành phải vậy thôi!"
Thân ảnh Diệp Bắc Minh lóe một cái, đi về phía núi Bất Hủ ở đằng trước!
Nửa tiếng sau, dưới sự dẫn đường của thắn lằn đỏ, mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo như Bất Hủ Càn Khôn, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ,v.v... đã đứng
dưới chân núi Bất Hủ!
"Lôi Mông, cậu đùa tôi đấy à?"
Bất Hủ Càn Khôn mặt mày u ám.
"Đây là núi Bất Hủ của tộc tôi, chẳng lế Diệp Bắc Minh đang ở đây ư?"
Đôi mắt Lôi Mông u ám, thăn lăn đỏ dẫn đường bò trên vai ông ta thè ra cái lưỡi đỏ lòm: "Bất Hủ tiền bối, con Huyết Ma Tích này được nuôi bằng máu của tôi!"
"Nó nhớ mùi của Diệp Bắc Minh, tuy không thể xác định vị trí cụ thể!"
"Nhưng tôi có thể cam đoan bằng tính mạng rằng, cậu ta chắc chắn đang ở núi Bất Hủ!"
Nghe thấy Lôi Mông thê nặng như thế. Nét mặt mọi người âm trầm! Côn Ngô Tuyệt Long nhíu mày: "Tại sao cậu ta lại tới núi Bất Hủ?”
Tô Bi Vân chợt phản ứng lại: "Không hay rồi, lỗi vào của nhà tù số sáu ở núi Bất Hủ còn gì?"
"Cậu ta tới đây vì nhà tù số sáu ư?" Mọi người ngẩn ra, nét mặt dần ngưng trọng.
"Bất Hủ huynh, chúng tôi có tu vi cảnh giới Tế Đạo, không tiện đi vào núi Bất Hủ!" Cổ Kiếm Trần nhìn sang.
Bất Hủ Càn Khôn bước ra: "Nếu tên nhóc này thật sự dám đến núi Bất Hủ, tôi bảo đảm sẽ khiến cậu ta có vào mà không có rai"