Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4682: Sát Thần Phong?




Hoa cỏ, cây cối đột nhiên phủ lên một lớp sương giá.

“Anh Diệp, lạnh quá”.

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi run rẩy nói.

Cơn gió này kỳ lạ đến nỗi dù hai người có dùng chân nguyên chống cự, cũng căn bản không thể ngăn được cái lạnh thấu xương.

“Là Sát Thần Phong”.

“Sát Thần Phong?”, Diệp Bắc Minh ngờ vực hỏi.

Đôi mắt đẹp của Côn Ngô Mật Phi trở nên nghiêm túc: “Trong rừng Lạc Đường này, cứ đến khi trời tối sẽ xuất hiện một loại gió lạ!”

“Cơn gió này có thể làm tổn thương thần hồn của võ giả, chỉ cần tiếp xúc với cơn gió này, thần hồn sẽ không ngừng bị tổn thương”.

“Đó là lý do tại sao nó được gọi là Sát Thần Phong”.

“Sát Thần Phong chỉ có thể tìm thấy ở nơi sâu nhất của rừng Lạc Đường, khoảng 100 nghìn mét mới có, chúng ta mới đi có một nghìn mét, vậy mà đã xuất hiện rồi”.

“Tiểu Minh Minh, em đề nghị chúng ta nên rời đi”.

Diệp Bắc Minh trầm mặc trong mấy giây.

Lắc đầu.

“Chỉ là một cơn Sát Thần Phong mà thôi, tôi vẫn có thể kiên trì được”.

“Chúng ta hãy cắm trại tại đây, đợi trời sáng rồi đi tiếp”.

Diệp Bắc Minh chém một kiếm ra, một thân cây cao chót vót nổ tung, những mảnh vụn của cây vừa hay thích hợp để nhóm lửa.

Ngọn lửa bốc lên khiến nhiệt độ tăng lên vài phần. Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Qua nửa giờ sau, khuôn mặt xinh đẹp của hai người càng lúc càng tái nhợt, run rẩy vì lạnh.

Diệp Bắc Minh nói: “Dung Phi, Nhã Phi, anh đưa hai em vào trong Tiểu Tháp

nhé”.

“Không!”

Hai người đồng thời lắc đầu: “Anh Diệp, chúng em có thể kiên trì được”.

“Chúng em muốn ở bên cạnh anh!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nói: “Qua đây với anh, sẽ ấm hơn một chút”.

Hai người nhào vào ngực Diệp Bắc Minh, trong nháy mắt.

Diệp Bắc Minh giật mình khi cảm thấy hai luồng khí lạnh ập tới, hai người không khác gì hai khối băng: “Tiểu Tháp, Sát Thần Phong này mạnh như vậy sao? Sao tôi không cảm giác được?”

“Phí lời! Trên người cậu có dòng khí Hỗn Độn, có thể ngăn cách mọi thứ”.

“Chỉ là một cơn gió thôi, đã tính là gì?”

“Đúng vậy!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.

Một tầng năng lượng Hỗn Độn nhàn nhạt trào ra, gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao trùm lên người Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi!

“ÔI Sao lại không lạnh nữa!” Hai người kinh ngạc!