Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4659: Cột thu lôi là cái gì?




Sau khi rời khỏi đại điện.

Lão già mặc áo vải gai vẫn luôn theo sát sau anh!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm đến cực điểm: "Tiểu Tháp, Đế thủ, xem ra ba lão già này coi tôi thành cột thu lôi rồi!”

“Cột thu lôi là cái gì?”, Dao Trì thắc mắc. Diệp Bắc Minh cười tự giễu: “Còn có thứ mà cô không biết à?”

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Trên trái đất có một loại công nghệ có thể điều chuyển hướng đi của tia sét, bảo vệ sự an toàn cho người bình thường!"

Dứt lời.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn ngưng tụ ra một bức tranh trong không gian nội bộ!

Vào những ngày mưa, sấm sét đùng đoàng!

Bị một cột thu lôi bên cạnh hút đi, bảo vệ an toàn cho ngôi nhà.

Dao Trì cười lớn: “Ha ha ha! Tiểu tháp ông nói đúng lắm!”

“Tác dụng hiện tại của thằng nhóc này cũng gần giống như cột thu lôi vậy!”

Diệp Bắc Minh vô cùng bực tức: “Đế thủ, cô còn có tâm trạng cười à? Ba lão già này rõ ràng không có ý tốt đẹp gì!”

“Tôi cảm thấy chúng ta vẫn là nên tìm cơ hội rời khỏi Thần viện Thái Thương này thôi!"

Đột nhiên.

Ông già áo gai nở nụ cười kì quái: “Cậu Diệp, cậu đang truyền âm với ai vậy?” Diệp Bắc Minh cau mày.

Bản thân truyền âm bị phát hiện rồi?

Dao Trì nói: “Lão ta đang lừa ngươi đó!”

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn ông già áo gai, không chút chần chừ giơ tay tát thẳng lên mặt ông ta, một tiếng 'bốp giòn tan vang lên!

“Cậu!!!”

Lão già áo gai trợn to hai mắt, trên gương mặt già nua không giấu nổi vẻ tức giận: “Cậu dám đánh tôi? Diệp Bắc Minh cậu vậy mà dám đánh tôi?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ba vị trưởng lão đều là sư phụ của tôi!” “Ông chẳng qua chỉ là một tên nô tài, tôi đánh ông thì đã sao?”

“Ông có tin tôi đến cầu xin Thái Ất sư phụ cũng có thể giết chết ông hay không?”

Lão già áo gai rùng mình!

Xét về tầm quan trọng của Diệp Bắc Minh đối với ba người họ, nếu anh kiên quyết yêu cầu, Thái Ất Mạc có lẽ thực sự sẽ giết chết ông ta!

Cho dù ông ta là Đại Đạo Chỉ Thượng tầng sáu!

Nhưng chắc chắn không thể sánh bằng địa vị của anh trong lòng Thái Ất Mạc!

“Cậu Diệp, tôi sai rồi!”

Lão già áo gái run rẩy, vội vàng nói lời xin lỗi. Diệp Bắc Minh rống lên một tiếng: “Quỳ xuống!”

Lão già áo gai sợ hãi quỳ sụp xuống đất, thân hình già khom run lên không ngừng!

“Diệp sư đệ, cậu đang làm gì vậy?” Đúng lúc này, Trần Vũ Nhu từ xa đi tới.

Thấy ông lão áo gái quỳ trên đất, có chút khó hiểu: “Phương lão, người hầu thân cận nhất của đại trưởng lão Thái Ất, sao ông lại quỳ ở đây?”

Diệp Bắc Minh tùy tiện giải thích: “Phương lão nói ông ấy thích quỳ gối hầu hại”

Cô nhóc này không giống với ba lão già chết tiệt kia!

Anh đương nhiên nhìn thấy việc cô ấy bất chấp tất cả xông vào núi Ngộ Đạo muốn cứu bản thân!

"Ah?" Mặc dù nghi ngờ nhưng Trần Vũ Nhu cũng không hỏi nhiều!

“Đi thôi, Diệp sư đệ, tôi dẫn cậu tới nơi ở của mình”, Trần Vũ Nhu kéo tay Diệp Bắc Minh trực tiếp bay đi.

Phương lão lúc này mới chậm rì rì đứng dậy, phủi đi bụi bẩn trên đầu gối! Trong đôi mắt già nua hăn đầy tia máu!

Khóe miệng không nhịn được giật giật: “Nhãi con, chỉ một tên Đại năng tầng hai cỏn con cũng dám bắt Phương Hiếu Thiên tao quỳ xuống!”

“Sớm muộn gì mày cũng rơi vào tay tao thôi!!!” Vừa nói nắm đấm vừa vang lên tiếng siết chặt lạo xạo! Rồi nhanh chóng đi theo hai người kial

Dưới sự dẫn đường của Trần Vũ Nhu, Diệp Bắc Minh rất nhanh đã tới được nơi mình ở!