Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4628: Chết tiệt




Diệp Bắc Minh đột nhiên xoay người, hô lớn: “Tiểu Tháp, đi thôi!!!”

Một người một tháp nhanh như gió từ một bên khác lao ra khỏi núi Côn Ngô!

Ba giây trôi qua, nhóm người Côn Ngô Tuyệt Long quả nhiên đã lên tới đỉnh núi, thấy suối thần gần như đã chạm đáy, chỉ còn lại độ nông khoảng mười centimetI

Dòng suối thần sâu gần một mét lại bị giày xéo thành dáng vẻ này!

“Chết tiệt!!!"

Cho dù là Côn Ngô Tuyệt Long, sự tồn tại ở cảnh giới Tế Đạo cũng tức giận tới mức gần như hộc máu!

“Đuổi theo! Mau đuổi theo cho tôi!”

“Bất luận thế nào cũng phải bắt được kẻ đã làm ra việc này, lão phu muốn diệt sạch cả gia tộc hắn!”

Hàng ngàn bóng người lao ra, đuổi theo hướng Diệp Bắc Minh vừa đào tẩu! Khuôn mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi vô cùng nghiêm nghị!

Vừa rồi cô nhìn thấy rõ bóng dáng của Diệp Bắc Minh, cộng thêm tòa tháp kia cũng quá đỗi quen thuộc với cô!

“Chắc chăn là anh ta! Vậy mà là anh ta? Đúng là anh ta rồi!”

“Anh ta vậy mà có thể leo tới đỉnh núi Côn Ngô! Với tính cách của lão tổ, một khi bắt được, chắc chắn sẽ không thoát khỏi chữ chết!”

“Phải làm sao đây?” Côn Ngô Mật Phi cũng vội vàng đuổi theo.

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, nhưng tốc độ của hàng ngàn người với cảnh giới Đại Đạo Chỉ Thượng kia còn nhanh hơn!

“Súc sinh! Đúng là thứ súc sinh mài”

“Ngươi uống một hai ngụm cũng quên đi, nhưng lại cả gan ăn cắp gần 90% lương nước trong suối thần!”

“Súc sinh, đứng lại cho lão phu, lão phu phải lột da rút gân ngươi!” “Giết! Mau giết hắn!”

Người của gia tộc Côn Ngô gần như bị tức chết!

Đây thế nhưng là suối thần đó!

Ít nhất 90% trong số đó đều đã bị Diệp Bắc Minh đánh cắp rồi!

Chỉ những người thực sự có giá trị với gia tộc mới có cơ hội nhận được một giọt mỗi năm!

Mỗi lần có đóng góp lớn cho gia tộc cũng có thể nhận được một giọt làm phần thưởng!

Có thể tưởng tượng được, suối thần Côn Ngô trân quý đến mức nào đối với người của gia tộc Côn Ngô!

Dưới sự truy đuổi ráo riết của hơn một ngàn tên Đại Đạo Chi Thượng, Diệp Bắc Minh căn bản không dám dừng lại!

“Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn!”

Diệp Bắc Minh không ngừng thi triển Ảnh Thuấn, mỗi lần đều lao ra mấy vạn mét!

Đám người Đại Đạo Chi Thượng phía sau vẫn đang áp sát phía sau, vô số tia thần niệm khóa chặt lên người anh!