Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4622: Cùng lúc đó




“Hả? Người chạy đi đâu mất rồi? Vừa nãy còn theo sau mài!”

Cùng lúc đó Diệp Bắc Minh phóng ra một tia khí hỗn độn hướng về phía bên trong gia tộc Côn Ngô.

'Trên đường đi mọi ngóc ngách đều có lính canh tuần tra!

Nhưng dưới sự che chắn của dòng khí hỗn độn, không ai có thể phát hiện ra tung tích của anh!

Nửa giờ sau, Diệp Bắc Minh cuối cùng cũng tới được chân núi Côn Ngô.

Vừa định đột nhập vào bên trong thì phía sau truyền tới một trận động tĩnh!

Côn Ngô Mật Phi cùng Viên Tử Y đang cấp tốc đuổi tới!

Khoảnh khắc chạm mặt Côn Ngô Mật Phi, thần niệm của Diệp Bắc Minh thoáng dao động: “Người phụ nữ này... nhìn quen mắt quá, hình như mình từng gặp ở đâu đó rồi?”

Côn Ngô Mật Phi lúc này cũng đã bước tới!

Cách Diệp Bắc Minh rất gần, chưa tới mười mét! “Tiểu thư!”

Vài ông lão đi tới chắp tay thi lễ!

Thực lực của mỗi người trong số đó đều ở tầng hai hoặc ba cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng!

Bảo vệ vùng đất trọng yếu của gia tộc!

Ánh mắt Côn Ngô Mật Phi lóe lên, một đạo thần quang quét nhanh qua, xác định vùng phụ cận không có bóng dáng của Diệp Bắc Minh!

“Tiểu thư, sao thế ạ?”

Mấy ông lão tỏ ra ngờ vực.

Côn Ngô Mật Phi cau mày hỏi: “Vừa rồi có ai tới đây không?” “Hoặc là, có ai vào trong núi Côn Ngô không?”

Một ông lão mặc áo xanh lắc đầu đáp: “Thưa tiểu thư, mấy người chúng tôi vẫn luôn canh giữ ở đây, chưa thấy ai đi qua cả!”

Côn Ngô Mật Phi cúi đầu lẩm bẩm: “Không lẽ anh ta không tới?” “Tiểu thư nói ai ạ?” “Không có gì, các người tiếp tục canh gác đi!”

Côn Ngô Mật Phi không giải thích gì thêm mà dẫn theo Viên Tử Y quay người rời đi.

Dao Trì truyền âm: “Nhóc con, lùi lại nửa mét!” Diệp Bắc Minh vừa làm theo thì một cơn gió nhẹ thổi qua!

Côn Ngô Mật Phi đột nhiên ngoảnh đầu lại, nhìn thẳng về phía vị trí của Diệp. Bắc Minh!

Một bước bay lướt tới!

Dừng lại ngay trước mặt anh!

Núi đôi chập chùng gần như áp sát vào mặt Diệp Bắc Minh! Chỉ cần anh cử động nhẹ thì toàn bộ gương mặt đều cọ sát tới. Một mùi hương mang nồng vị sữa phả thẳng vào mặt!

“Chẳng lẽ mình cảm giác sai rồi?”