Khoảng không bên cạnh tấm bia đá rung chuyển, một thanh niên từ trong đó bước rat
'Tên thanh niên đó mang trên mình khí chất tối cao vô thượng, giống như: Thiên đế giáng trần vậy!
Thấy cô gái trước mặt, hắn ta liền lộ ra ý cười: “Sư muội, tông môn nói nhà tù số bảy này xảy ra chút hỗn loạn, kêu ta tới nhìn xeml”
“Tình hình thế nào rồi?"
“Tất cả đều bị bóp chết từ trong trứng nước, đã không sao rồi”, cô gái lạnh lùng lắc đầu.
Tên thanh niên mỉm cười đáp: “Sư muội, em canh giữ ở đây quá lâu rồi, có cảm thấy cô đơn không?”
“Hay là tôi ở lại bầu bạn với em nhé?”
Nói đoạn liền bước tới chỗ cô gái, muốn nắm lấy tay cô ta! “Cút!”
Cô gái nhấc tay quét qua một chưởng, hư không tiêu tán!
Tên thanh niên nổ tung tại chỗ, hóa thành một đám sương máu!
Nhưng ngay lập tức, làn sương máu đã tập hợp lại hóa lại dáng vẻ của tên đó.
Hắn ta hãi hùng lùi lại, sợ hãi không thôi nhìn chăm chăm cô gái: “Cô...”
Ánh mắt cô gái rét lạnh như hầm băng: “Trong mắt đàn ông các người chỉ có chuyện này thôi sao?”
“Cút! Nhà tù số bảy không hoan nghênh anh, nếu còn dám bước chân đến đây một lần nữa, tôi sẽ khiến anh đến cơ hội phục sinh cũng không còn!”
“Côn Ngô Mật Phi, cô cứ đợi đó cho tôi!” Đôi mắt của tên thanh niên lập tức đỏ quạu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng tưởng rằng có xuất thân từ gia tộc Côn Ngô thì có thể ngồi lên đầu người
khác!"
“Còn không phải vẫn phạm sai lầm đó sao? Nói một cách dễ nghe là kêu cô tới canh gác nhà tù số bảy!”
“Mà khó nghe thì cùng việc bị tống giam vào nhà tù số bảy có gì khác biệt? Nếu thức thời liền gả cho tôi...”
“Chết đi!”
Những ngón tay thon thả trắng dài như cọng hành của Côn Ngô Mật Phi chỉ tới, sức mạnh của một đạo phép tắc liền hạ xuống!
Gã thanh niên một lần nữa hóa thành sương máu, cuộn lên một luồng khí hỗn độn lúc sương máu sắp bị tiêu diệt!
"Đừng... đừng giết tôi!" Từ trong làn sương máu vọng tới một giọng nói đầy kinh hoàng!
Khi Côn Ngô Mật Phi thoáng do dự thì hư không dao động, sương máu nhanh chóng biến mất!
“Coi như anh chạy nhanh!” Côn Ngô Mật Phi hừ lạnh một tiếng. Cô ta tiến lên một bước, ngồi xếp bằng dưới mẫu thạch Hỗn Độn!
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể bình ổn lại tâm trạng, trong đầu luôn hiện lên cảnh tượng trong hang động vừa rồi!
Diệp Bắc Minh căn bản không dám dừng lại.
Sau một ngày một đêm, khi chắc chắn rằng cảm giác bị nhìn trộm kia đã biến mất anh mới dừng lại.
"Bắc Minh..." Phượng Cửu sớm đã thở không ra hơi. Vừa kết thúc liền chìm vào giấc ngủ sâu!