Lúc Diệp Bắc Minh còn đang bị mắc kẹt trong Loan Phượng Các thì bên ngoài Hỗn Độn Giới, tại một di tích cổ.
Dạ Huyền, Diệp Thanh Lam cau chặt mày nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá xanh trước mặt!
Phía sau bọn họ là mấy người Lạc Khuynh Thành, Liễu Như Khanh, Đạm Đài 'Yêu Yêu, Chu Nhược Giai, Tôn Thiến!
Ly Nguyệt, Sở Sở, Sở Vị Ương.
Mặc Đình Đình, Vương Yên Nhi, Tiêu Tiêu một nhóm hồng nhan tri kỷ của Diệp Bắc Minh, đều được Hạ Nhược Tuyết tìm thấy!
“Đã bảy ngày trôi qua rồi, sớm biết vậy thì anh đã cùng Nhược Tuyết đi vào, sao có thể để con dâu một mình mạo hiểm đây?", Dạ Huyền siết chặt nắm đấm lẩm bẩm.
Đây là nơi Diệp Bắc Minh nhắn nhủ rằng hơi thở Đông Phương Xá Nguyệt đã biến mất!
Sau khi Hạ Nhược Tuyết tìm được nhóm hồng nhan tri kỷ của anh liền đưa mọi người một đường tới bên ngoài di tích cổ này.
Thực lực của cô mạnh nhất nên đã sắp xếp cho mọi người đợi ở bên ngoài, còn bản thân thì mạo hiểm vào trong!
Diệp Thanh Lam nhìn của đá, nói: “Anh Huyền à, yên tâm đi”.
“Nhược Tuyết là thể kiếm tâm, lại giành được truyền thừa của Thương Khung Kiếm tông, trong tay còn có kiếm Thương Khung!”
“Nếu chúng ta đi theo, không biết chừng còn còn kéo chân con bé nữa!”
Chu Nhược Giai mỉm cười: “Bố mẹ, Nhược Tuyết em ấy nhất định sẽ bình yên ra ngoài thôi!"
Vứa nói dứt câu. Bùm-!
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa đá xanh nổ tung, cuộn lên khói bụi mịt mù!
Hai bóng người chậm chạp bước ra từ trong làn khói, chính là Hạ Nhược Tuyết cùng Đông Phương Xá Nguyệt!
“Nhược Tuyết, em thế nào rồi?” Khoảnh khắc nhìn thấy hai người họ, tất cả đều biến sắc.
Bởi Đông Phương Xá Nguyệt đang đỡ lấy Hạ Nhược Tuyết với khí sắc không được tốt lắm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết tái nhợt, khóe miệng thì vương vệt máu, trên người còn có nhiều vết thương lớn nhỏ trông vô cùng khủng bố.
Vết máu đã đông cứng lại!
Trên mặt Đông Phương Xá Nguyệt tràn đầy tự trách: "Đều là lỗi của tôi, nếu không phải do tôi tiến vào di tích này thì Nhược Tuyết cũng sẽ không bị thương!”