Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4510: Đây chính là Hỗn Độn Giới?




“Đây chính là Hỗn Độn Giới?”

Khoảnh khắc anh đáp xuống mặt đất, Diệp Bắc Minh cảm thấy máu trong cơ. thể mình như sục sôi.

Dường như có một cỗ năng lượng thần bí đang kêu gọi anh.

Diệp Bắc Minh nói với tháp Càn Khôn Trấn Ngục về cảm nhận đặc biệt này của mình.

“Lễ nào là do xá lợi Ma cốt đang làm gì đó?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Rất có thể, vật này do tổ tiên của cậu để lại, nói không chừng nó có liên quan đến huyết mạch”.

“Theo lý mà nói, Hỗn Độn Giới là quê hương của cậu, cậu trở lại đây có cảm nhận là điều rất bình thường”.

Nghe tiểu Tháp giải thích xong.

Diệp Bắc Minh nghĩ ngợi mà gật đầu.

“Tiểu Tháp, ông có thể cảm nhận được yị trí của Hỗn Độn Chân Hỏa không?”

“Khi cậu xuyên qua khe nứt không gian, tôi đã tìm kiếm toàn bộ Hỗn Độn Giới một lượt. Không phát hiện ra vị trí của Hỗn Độn Chân Hỏa!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.

Sau đó lại nói.

“Cậu còn nhớ cảnh tượng mà mình nhìn thấy vừa rồi trong hư không không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi!”, Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Trong khu vực bị bao phủ bởi ma khí màu tím đó có một thế lực thần bí đang cản trở tôi tìm kiếm!”

“Tôi lo lắng cậu sẽ bị bại lộ nên không cưỡng ép dò la nữa”.

“Tôi đoán chừng nếu Hỗn Độn Chân Hỏa thực sự ở Hỗn Độn Giới thì rất có thể nằm ở khu vực đó!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên.

Vừa định nhấc chân đi về hướng nơi tập trung ma khí màu tím! “Nhóc con cẩn thận, có người tới rồi!"

“Là mười tên Thiên Tôn hậu kỳ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thấp giọng hét lên: “Sắp tới rồi!”

Diệp Bắc Minh siết chặt năm ngón tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện: “Tiểu Tháp, tôi đồn toàn lực ra tay hẳn là có thể hạ gục được ba tên!”

“Bảy tên còn lại giao cho ông nhé?” 'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc con, tôi khuyên cậu không nên ra tay!”

“Bây giờ cậu chỉ có một mình, hơn nữa Hỗn Độn Giới được không gian kết giới bảo vệ, một khi bại lộ sẽ không khác gì ba ba trong vại!”

“Kẻ thù ngoài sáng, cậu ở trong tối, khi ẩn nấp sẽ càng dễ dàng tìm thấy Hỗn Độn Chân Hỏa hơn!”

“Đợi khi được Hỗn Độn Chân Hỏa, tôi và cậu bắt tay lấy được liền rời đi, không phải sẽ càng tuyệt vời hơn sao?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Anh rất hiếm khi thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục phải tính toán vòng vo như vậy!

Vẻ mặt anh có chút kỳ quái hỏi: “Tiểu tháp à, không phải là ông không được nữa đó rồi chứ?”

“Khụ khụ... nhóc con, cậu cứ nhất định phải bóc trần tôi mới được à?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục bực tức hỏi vặn lại một câu: “Kể từ lần trước tôi đã không

hấp thụ qua bất kỳ sức mạnh nào nữa rồi!”

“Cậu tưởng rằng sức mạnh cậu tôi là vơ bừa từ trong không khí à?”

“Ừm... xin lỗi, lần sau sẽ để cho ông ăn no!”, Diệp Bắc Minh thu lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.

Đúng lúc này có một chiếc xe ngựa đậu lại ở cửa thung lũng phía xa!

Diệp Bắc Minh vận dụng Ảnh Thuấn, nhấc chân liền tới trước xe ngựa, ngay lập tức có một làn gió thơm từ trong xe ập vào mặt anh.

“Ai?” Giọng nói đầy cảnh giác của một cô gái truyền tới.

Trên bầu trời vọng tới một tiếng vang đỉnh tai nhức óc, từ trong biển mây đen mười tên Ma tộc thượng cổ dữ tợn đang cấp tốc bay về phía này.

Ngay cả không gian cũng trở nên méo mó do sự xuất hiện của mười người này.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Cô gái à, hy vọng một lát nữa cô sẽ hợp tác một chút, tôi sẽ không làm tổn thương tới cô đâu!”

“Ha ha, thật sao? Nếu tôi không phối hợp thì sao?”