Diệp Bắc Minh một bước lướt tới, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay chĩa thẳng về phía đan điền của hắn!
"Không... xin cậu đừng phế bỏ tôi.... Diệp Bắc Minh có gì từ...” Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâm xuyên qua!
Vu Cửu cảm giác được đan điền trong cơ thể mình như bị xé rách, toàn thân đau đớn gần như co rúm một chỗ, tựa như một con chó chết bay ra ngoài!
Phép tắc thời gian, tầng thứ hai, giải trừ! “Chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Thanh Lam choáng váng đến mức không khép nổi miệng.
Bà còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đan điền của Vu Cửu đã bị con trai chém nát rồi? Còn khiến hắn lăn lộn dưới đất kêu gào?
Hai mắt Dạ Huyền sáng lên: “Phép tắc thời gian, nhất định là phép tắc thời gian!”
Diệp Bắc Minh lúc này đã đi tới trước người Vu Cửu! Vu Cửu nào còn dáng vẻ ngạo nghễ điềm tĩnh vừa rồi! Hai tay hắn bấu xuống đất, không ngừng hoảng loạn lùi về sau!
“Diệp Bắc Minh... trai của Dạ Huyền...
. ồ không, cậu Diệp... không đúng không đúng, cậu là con
“Thiếu điện hạ, cậu là thiếu điện hạ... tôi là con chó trung thành nhất của cậu, cậu không thể giết tôi được”, đối mặt với cái chết, tôn nghiêm căn bản không là gì cả!
Dạ Huyền quát lên: “Minh Nhi, kẻ này là một trong ba tên đã khiến Hoa tộc thượng cổ tại đại lục Hỗn Độn lúc đầu bị diệt tộc!”
“Là mày?” Diệp Bắc Minh nheo mắt. Vu Cửu vội vàng gật đầu: "Đúng... là tôi”.
“Diệp Bắc Minh cậu không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là người đến từ Hỗn Độn Giới!"
Sát ý trong mắt Diệp Bắc Minh càng thêm mãnh liệt: “Là mày vậy thì đúng rồi"
Anh hung hăng đạp mạnh xuống đùi của hắn!
“Là mày đã tiêu diệt Hoa tộc thượng cổ?”
Khi cước thứ hai hạ xuống, chiếc đùi còn lại của Vu Cửu cũng đã bị phế bỏ! “Là mày truy giết hơn trăm vị sư phụ của tao?”
Đến cước thứ ba, thứ được gọi là 'chiếc chân thứ ba' của đàn ông trên người Vu Cửu đã biến thành đống thịt vụn!
“Hôm nay cũng là mày bắt sư tỷ của tao? Làm bị thương cha mẹ tao? Uy hiếp cha tao?”
Theo từng câu hỏi tội là một lần giẫm đạp tàn bạo.
Từng tấc xương của Vu Cửu đều vỡ lìa!
Chỉ còn lại phần đầu là sống sót, duy trì ý thức!