Trên cơ thể thanh niên truyền tới từng trận chấn động đùng đùng.
Đường nét biến ảo từng chập, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn!
Chính là Diệp Bắc Minh!
“Anh Diệp, quả nhiên là anh!”
“Anh thật sự chưa chết, thật tốt quá rồi!"
Thần Hi đứng bật dậy vì kích động.
Dưới chân không vững liền lảo đảo ngồi vào lòng Diệp Bắc Minh! Có thứ gì đó cứng rắn chống đỡ ở phía sau!
Khuôn mặt xinh đẹp của Thần Hi thoắt cái đỏ lựng, cô ta đương nhiên biết đó là cái gì!
Diệp Bắc Minh có chút ngượng ngùng: “Cô Thần Hi, tôi vẫn nên chữa trị cho chân của cô trước thôi”.
“Được”.
Thần Hi ngượng ngùng gật đầu.
“Đắc tội rồi!”.
Diệp Bắc Minh ôm lấy vòng eo mảnh dẻ của cô ta, chậm rãi di chuyển rồi đặt cô ta xuống một tảng đá bên cạnh.
Thân thể của Thần Hi vậy mà dâng lên một loại cảm giác thất vọng!
Đặc biệt cảm giác cứng ngắc vừa rồi khiến cô ta phải dựng tóc gáy, cả người giống như có một luồng điện chạy dọc qual
Điều này khiến cô ta có chút say đắm.
Diệp Bắc Minh lúc này đã nắm lấy chiếc đùi thon thả của Thần Hi, ghim xuống vài chiếc châm bạc, phong ấn gân mạch!
Rút mũi tên, đầu ngón tay liên tục khẽ điểm vào các huyệt đạo! Dưới sự dẫn dắt của thần lực, các khớp xương dần trở lại vị trí ban đầu!
Diệp Bắc Minh lại lấy ra một ít thuốc bột, nhẹ nhàng rắc lên vết thương: "Được rồi! Cô Thần Hi, hản là không để lại sẹo đâu”.
Thần Hi nhàn nhạt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cảm ơn anh Diệp, anh lại cứu tôi một lần nữa rồi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tiện tay mà thôi, đúng rồi, sao đồng môn lại truy. lùng cô vậy?”