Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4493: Một cái đen tuyền như mực




€ó hai đạo thần hồn lao ra từ trong làn sương máu!

Một cái đen tuyền như mực, hóa thành dáng vẻ của một ông lão già nua! Cái còn lại thì mơ ảo chực tắt, chính là Giáo Phụt

Biểu cảm Thông Thiên Đế Chủ vặn vẹo: “Diệp Bắc Minh! Ngươi đúng là thứ đáng chết! Bổn đế chủ...”

“Cút mẹ ông đi!” Diệp Bắc Minh điên cuồng gào thét: “Phần Thiên Chi Diễm, đốt cho ta!”

Phần Thiên Chi Diễm cháy rực bổ nhào về phía Thông Thiên Đế Chủ, ngay lập tức bùng lên ngọn lửa dữ dội!

"AI Đừng... không... Diệp Bắc Minh, xin cậu hãy tha cho tôi, tôi bằng lòng...” Âm thanh đột nhiên im bặt!

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm chín mươi chín vị sư phụ còn lại: “Các sư phụ, đồ nhi đắc tội rồ

“Giết” Phía trên đạo đài Luân Hồi, rồng ngâm vang vọng!

Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu trợn trừng hai mắt, kinh hãi nhìn một màn này!

Bọn họ không nghe thấy âm thanh bên trong đạo đài Luân Hồi, nhưng sau khi thân thể của Giáo Phụ bị phá hủy, tại khoảnh khắc hai đạo thần hồn vọt ra khỏi cơ thể, hai người liền hiểu ra tất cả.

“Diệp Bắc Minh, có chuyện gì từ từ thương lượng!”

“Chúng ta không chiếm giữ cơ thể của sư phụ cậu nữa...”

“Tôi biết một nơi ẩn chứa kho báu, tôi nói cho cậu biết...”

“Đừng mài”

“Diệp Bắc Minh, tao nguyền rủa mày!!!”

Một tiếng sau. Toàn bộ cơ thể của các sư phụ đều đã được tiêu hủy!

Đám thần hồn chiếm đóng cơ thể họ đều bị Phần Thiên Chi Diễm diệt trừ sạch sẽ!

Thần hồn của các vị sư phụ như Dược Vương Quỷ Cốc, Độc Cô Vũ Vân, Kiếm Chủ Bất Diệt, Vua tàn sát, Đan Đế Bất Hủ, Long Huyết Chiến Thần đều trôi lơ lửng

phía trên đạo đài Luân Hồi!

“Các sư phụ, bây giờ con sẽ khởi động nghĩa địa Hỗn Độn, đưa thần hồn của mọi người vào trong đó!”

Diệp Bắc Minh niệm chút! Nghĩa địa Hỗn Độn mở rat!

Nhưng một cảnh tượng khiến anh như rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng xuất hiện!

Cho dù anh vận hành nghĩa địa Hỗn Độn thế nào, thì thần hồn của một trăm vị sư phụ cũng không có bất kỳ biến hóa nào!

Họ vẫn lơ lửng ở phía trên đạo đài Luân Hồi như cũ! Thậm chí càng ngày càng mờ ảo, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào! “Chuyện gì thế này?”, sắc mắt Diệp Bắc Minh đại biến.

Giáo Phụ mỉm cười hiền hòa: “Minh Nhi à, thần hồn của các sư phụ đã không có cách nào tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn được nữa rồi”.

“Cái gì?!"

Diệp Bắc Minh khựng người, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy nghẹn ngào: “Sư phụ, người lừa con?”