Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4492: Điên cuồng lắc đầu!




“Không được!”

Diệp Bắc Minh kinh hãi nhảy dựng lên, quả quyết lắc đầu: "Không thể nào, sư phụ, con tuyệt đối không thể đồng ý với người chuyện này được!”

Hai mắt anh đỏ hoe!

Điên cuồng lắc đầu!

Không thể đồng ý!

Anh không bao giờ đồng ý!

Giáo Phụ vẻ mặt hiền từ nhìn Diệp Bắc Minh!

Nói là sư phụ nhưng lại càng giống một người cha hơn!

Giáo Phụ tựa hồ đang nhìn một đứa trẻ ương ngạnh: "Minh Nhi, bây giờ không phải là lúc bốc đồng!"

“Thần hồn của Thông Thiên Đế Chủ cực kỳ lớn mạnh, ông ta đã được nước đen nuôi dưỡng trong nhiều kỷ nguyên!"

“Sư phụ đã luân hồi rất nhiều lần, sức mạnh thần hồn cũng ngày càng trở nên yếu ớt cho nên mới để cho ông ta có cơ hội ngóc đầu!”

“Con giết chết ta, phá hủy thân thể máu thịt của ta!”

“Ngược lại là đang cứu mạng ta đó, nếu còn chậm trễ thêm dù chỉ vài ngày, Thông Thiên Đế Chủ sẽ hoàn toàn nuốt trọn thần hồn của sư phụ!”

“Đến lúc đó, ta mới là thật sự biến mất khỏi thế gian này!”

“Nhưng sư phụ à...”, hai mắt Diệp Bắc Minh giăng đầy tia máu đỏ ngầu: “Người chỉ vừa ngưng tụ ra thân thể, chỉ riêng việc này đã phải chờ suốt một trăm năm!”

“Là một trăm năm đóI!!”

Giáo Phụ nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, cười nói: “Yên tâm, con không phải còn có nghĩa địa Hỗn Độn sao?”

“Thần hồn của sư phụ vẫn có thể tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn!”

“Cùng lắm thì tu dưỡng thêm vài trăm năm nữa, không phải là vẫn phục sinh được đó sao?”

Tim gan Diệp Bắc Minh như thắt lại, hô hấp cũng trở nên dồn dập: “Sư phụ, lời này là thật sao?”

Giáo Phụ vẫn duy trì ý cười đáp: “Minh Nhi, sư phụ đã bao giờ lừa dối con chưa?”

“Cái này...” Diệp Bắc Minh chần chừ không quyết.

Mà truyền âm trưng cầu ý kiến: “Tiểu Tháp, sư phụ nói có phải là sự thật không?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp gọn lỏn một câu: “Trên lý thuyết là có thể!"

Nội tâm Diệp Bắc Minh giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng gật đầu, gian nan phun ra một câu: “Được, sư phụ! Con giết!”

“Tốt!”

Giáo Phụ yên lòng gật đầu.

Bỗng nhiên vẻ mặt của Giáo Phụ trở nên vặn xoắn dữ tợn, khóe miệng giật giật: “Con kiến hôi này.... ngươi dừng tay lại cho bổn đế! Thứ ngu xuẩn nhà ngươi lại dám hủy hoại thân thể của ta? Ngươi thực sự muốn chết sao?”