Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4430: Cước thứ hai hạ xuống




Vào khoảnh khắc anh xuất hiện trước mặt Uông Hoàn Vũ, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, chém xuống!

Grào!

Một đạo rồng ngâm vang lên.

Huyết long lao ra, tấn công với dị hỏa Phần Thiên Chi Diễm!

“Diệp đại sư...”

La Như Hỏa choáng váng đến nghẹn lời.

Những người khác ở hiện trường cũng ngây ra, không ngờ Diệp Bắc Minh lại †o gan đến vậy, không chỉ giết hai lão giả bên cạnh Uông Hoàn Vũ, lại ra tay dám tấn công Uông Hoàn Vũ.

“Mày! Muốn! Chết!”

Sắc mặt Uông Hoàn Vũ tái nhợt.

Hắn ta đã quen với việc hống hách độc đoán.

Đã bao giờ phải chịu loại nhục nhã này?

Một thanh đao màu đen xuất hiện trong tay, hắn ta lao nhanh về về kiếm Càn Khôn Trấn Ngục và Huyết long đang tấn công tới.

Bang! Một âm thanh giòn giã vang lên. Thanh đao màu đen trực tiếp nổ tung. “Sao có thể...”

Sắc mặt Uông Hoàn Vũ kinh hãi thất sắc, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục và Huyết Long cùng lao tới.

“Đại công tử cẩn thận!”

Hơn mười lão giả sợ hãi hét lên, không sợ chết mà đứng chắn trước mặt Uông Hoàn Vũ.

Phụt! Phụt! Phụt...

Mười mấy lão giả này căn bản không chịu được một kiếm của Diệp Bắc Minh, lập tức hóa thành sương máu.

“Cái này...” Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Diệp Bắc Minh đã lao tới trước mặt Uông Hoàn Vũ, Huyết long hung hãn đánh mạnh vào ngực hắn ta.

Phụt!

Uông Hoàn Vũ phun ra một ngụm máu tươi, đập mạnh xuống đất như một con chó chết!

“Bảo vệ đại công tử!”

Người của gia tộc Tử Kim Hoa ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, đại quân hàng triệu người vội vã lao vào như điên.

Trong phút chốc, toàn bộ đại sảnh bị bao vây đến mức một con kiến cũng không lọt vào được! Sát khí đáng sợ bao trùm ập tới.

Diệp Bắc Minh dùng kiếm đặt lên cổ Uông Hoàn Vũ, bình tĩnh phun ra một câu: “Còn tiến thêm một bước nữa, người này đến thần hồn cũng sẽ bị tiêu diệt!”

“Dừng tay! Tất cả dừng lại cho ông!” Sắc mặt Uông Hoàn Vũ vặn vẹo, điên cuồng hét lên. Người của gia tộc Tử Kim Hoa dừng lại.

Đại quân triệu người vây quanh đại sảnh, vô số người bay lên trời, cả bầu trời cũng không có khế hở.

Nhưng không ai dám tiến thêm một bước. “Uông Hoàn Vũ thất bại rồi?” Tiểu Long Nữ kinh ngạc thốt lên.

Tất cả mọi người đều nhìn cô ta, đặc biệt là người của gia tộc Tử Kim Hoa, dôi mắt tràn đây tơ máu.

Long Chiến Vũ bước tới chắn trước mặt Tiểu Long Nữ nói: “Em gái, nói ít lại!”

Đôi mắt của Thần Hi Thần nữ lóe lên: “Tên này, lai lịch ra sao? Sức chiến đấu lại mạnh như vậy?”

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hưng phấn nói: “Con mẹ nó! Nhóc con, cậu đúng là bản lĩnh! Bổn tháp không ngờ tới, cậu mẹ kiếp lại trực tiếp ra tay!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Nếu tôi không ra tay, những người này sẽ không ra tay với tôi chắc?”

“Không bằng hạ gục kẻ hống hách nhất, chỉ cần trong tay có con tin, tôi không tin bọn họ còn dám ra tay!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: “Nếu như thất bại, không bắt được Uông Hoàn Vũ mà lại bị mọi người bao vây thì sao?”

Diệp Bắc Minh nhún nhún vai: “Vậy thì hủy diệt tất cả! Dù sao đi nữa, đám người này có chết hết tôi cũng không cảm thấy có áp lực tâm lý gì!”

“Nói hay lắm!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói.

“Diệp Bắc Minh, mày biết mày đang làm gì không? Mày đang tìm cái chết!” Giọng Uông Hoàn Vũ khàn đặc.

“Lập tức thả tao ra, rồi giao Dị Hỏa và công thức luyện Quy Linh Đan ra đây, †ao có thể cho mày sống sót rời khỏi đảo Rùa!”

“Nếu không...”

Chân Diệp Bắc Minh hung hãn đạp xuống.

Rắc rắc...

Một bên chân của Uông Hoàn Vũ lập tức nổ tung, máu thịt lẫn lộn: “A...” “Sao hắn ta dám làm Uông Hoàn Vũ bị thương?”

Tiểu Long Nữ hít một ngụm khí lạnh.

Long Chiến Vũ và Thần Hi cũng sửng sốt.

La Như Hỏa và tám người bảo vệ khác đều kinh hãi đến toàn thân run rẩy. Người của gia tộc Tử Kim Hoa sắc mặt tái nhợt, bị dọa đến tim suýt vỡ tung. Toàn trường im lặng như chết.