Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4361: Lời này vừa vang!




“Cậu Diệp, không ngờ cậu biến mất trăm năm, vừa trở về liền gây ra ồn ào lớn như vậy!”, Mạc Trần nở nụ cười thân thiện nói.

Diệp Bắc Minh gật đầu coi như chào hỏi với từng người!

Đột nhiên.

Một ông lão với mái đầu bạc trắng lên tiếng: “Nhóc con, lại đây!”

Chỉ vỏn vẹn bốn từ!

Cả đại điện thoáng chốc yên tĩnh lại.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh quét qua, liền nhìn thấy năm ông lão mặc trang phục đồng nhất đang ngồi trên ghế bành, người dẫn đầu trực tiếp chiếm lấy chiếc ghế cao nhất thuộc về Tê Vạn Hạc!

Ngồi thản nhiên trên đó.

Không giận tự uy.

“Ông là?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi.

Trên gương mặt của ông lão tóc bạc tràn ngập ngạo mạn, dáng vẻ tựa như đang chỉ điểm giang sơn: “Lão phu là Kỷ Bách Nghiệp, trưởng lão đứng hàng thứ mười bảy của Đạo tông”.

“Cậu thu dọn đồ đạc rồi cùng tôi trở về Đạo tông thôi!”

Diệp Bắc Minh: “Tại sao?”

Kỷ Bách Nghiệp cười đáp: “Thiên phú của cậu không tồi, ở lại Dị Hỏa tông đúng là lãng phí tài năng”.

“Đi cùng lão phu tới Đạo tông có thể giúp cậu trở thành đệ tử nội môn đứng đầu cả tông môn!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có hứng thú!" Con ngươi của những người có mặt đều co rụt lại.

Kỷ Bách Nghiệp nheo mắt l ậu nói cái gì? Đạo tông muốn thu nhận đệ tử

còn chưa có ai có thể từ chối đâu!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nơi mà Diệp Bắc Minh tôi không muốn tới thì cũng chưa có ai có thể cưỡng ép tôi được!”

Trong đại điện mơ hồ vang lên từng tiếng hít khí lạnh! Sở Y Thủy cùng Hướng Ly Ly đều trợn trừng hai mắt!

Vương Quỳnh sớm đã biết được tính tình của Diệp Bắc Minh, nhưng cũng không ngờ anh lại dám nói chuyện với trưởng lão Đạo tông ngang ngược như vậy!

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi có chút nóng ran, đúng là còn điên rồ hơn cả Tô Cuồng!

Lục Thanh Phong trước đó đã được nghe nói qua về tính cách ngông cuồng bất kham của Diệp Bắc Minh!

Nhưng cũng không ngờ tới tên nhóc này lại thẳng thừng đến thết “Nhóc Diệp... lịch sự chút đi...” Tê Vạn Hạc cũng ngẩn người, vội vã nhỏ giọng nhắc nhở anh.

“Ha ha ha ha!"

Kỷ Bách Nghiệp phá lên cười, khóe miệng lộ ra một tia hứng thú: “Cậu không tới Đạo tông cũng được thôi!”

“Vậy thì giao nộp tất cả công pháp luyện thể ra đây! Chỉ cần cậu giao ra liền có thể tiếp tục ở lại làm đệ tử của Dị Hỏa tông!”

Tất cả ánh mắt đều như ngưng đọng lại! Dồn dập đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh! “Công pháp luyện thể gì?”

Diệp Bắc Minh nghe vậy thì cau mày.

Kỷ Bách Nghiệp nở nụ cười đầy thâm ý, ông ta vừa vươn tay một chiếc gương đồng cổ kính liền xuất hiện trong lòng bàn tay khô khốc!

“Vật này có tên là gương chiếu cốt Càn Khôn, có thể nhìn thấu cảnh giới của người tu või”

“Cho dù trên người cậu có đồ vật siêu phàm cỡ nào, cũng không có cách ngăn cản sức mạnh của gương chiếu cốt Càn Khôn!”

Kỷ Bách Nghiệp cong cong khóe môi: “Thực lực của cậu rõ ràng mới chỉ dừng lại ở cảnh giới Thần Quân! Sự thật này không thể che giấu trước gương chiếu cốt

Càn Khôn!”

"Sức mạnh võ học chỉ ở cấp độ Thần Quân, nhưng lại có thể một quyền đẩy lùi Độc Cô Thương với cảnh giới Đạo Tổi”

“Ngoại trừ việc cậu thuộc luyện thể, lão phu cũng không nghĩ ra còn nguyên nhân nào khác!"

“Vậy nên còn cần lão phu tiếp tục giải thích không?”

Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: "Tôi không có công pháp luyện thể gì cả!” “Cho dù có thì tại sao tôi phải đưa cho ông?”

Lời này vừa vang!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!