Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4347: Sao lại thương cảm đến vậy




Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.

Sao lại thương cảm đến vậy.

Anh không lấy đồ mà đại trưởng lão đưa.

Ngược lại hỏi Tê Vạn Hạc một câu: “Đại trưởng lão, ông đoán xem, tại sao tôi lại không giết đám người đó mà thả chúng đi!”

Tê Vạn Hạc ngây ra, sau đó nói: “Để lại đường lui cho mình!”

“Cậu lo lắng đắc tội những gia tộc lớn phía sau đám người đó, thế nên mới tha cho chúng một mạng?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đại trưởng lão, xem ra ông vẫn chưa hiểu tôi lắm!” “Là sao?” Tê Vạn Hạc nghi hoặc.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Đối với võ giả mà nói, mất đi đan điền không khác gì đã chết!”

“Hận thù đã không thể hòa giải được nữa! Tôi giữ lại một mạng cho bọn chúng, là muốn chúng quay về truyền tin!”

Tê Vạn Hạc sửng sốt: “Ý của cậu là...”

Diệp Bắc Minh cười thâm sâu nói: “Thứ nhất, nói cho toàn bộ thế giới Bản Nguyên biết, chỉ cần Diệp Bắc Minh này ở đây một ngày thì không ai có thể động vào Dị Hỏa Tông!”

“Thứ hai, Sở Nguyên Bá vốn dĩ là kẻ thù của tôi!”

“Tôi muốn xem xem phản ứng nhà họ Sở trước, nếu họ không ngăn cản tôi giết Sở Nguyên Bá, vậy thì mọi việc đều dễ nói!”

“Nếu như ngăn cản tôi giết Sở Nguyên Bá, tôi cũng không ngại tiêu diệt luôn nhà họ SởI”

Rầm!

Lời này nói ra, toàn bộ Thiên Hỏa đảo đều chấn động. Nha Nha che miệng kinh hãi.

“Cậu!”

Tê Vạn Hạc hít sâu một hơi, vẻ mặt sợ hãi nói: “Nhóc Diệp, cậu... cậu có biết nhà họ Sở khủng bố cỡ nào không?”

“The tôi được biết, nhà họ Sở có ít nhất mười mấy cảnh giới Đạo Quân trấn giữ! Là Đạo Quân đó!”

“Đạo Quân?” Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dưới cảnh giới Đạo Quân thì tôi là vô địch!” “Trên Đạo Tổ, nếu như tôi liều mạng, ít nhất nắm chắc 50% có thể giết chết!”

Khi Diệp Bắc Minh bị nhốt trong khe nứt không gian, anh đã không phân thẳng bại với Kim Sí Đại Bằng, đối phương có lẽ ở cảnh giới Đạo Tổi

“Trời ơi..." Tê Vạn Hạc kích động đến run rẩy, toàn thân nổi da gà.

Cảnh giới Thần Quân, cảnh giới Nhập Đạo, Ngộ Đạo, Hợp Đạo, Đạo Quân, Đạo. Tổ!

Diệp Bắc Minh lại có thể có 50% thắng khi đánh với cảnh giới Đạo Tổ. Thật là nghịch thiên.

“Nhóc Diệp, cậu nói thật ư?”, Tả Vạn Hạc muốn mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhịn được hít một hơi khí lạnh, cơ thể run rẩy.

Căn bản không thể bình tâm. Diệp Bắc Minh gật đầu: “Là thật!” “Tốt!"

Tê Vạn Hạc suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, bước lên nắm chặt cổ tay Diệp Bắc Minh: “Cậu...cậu Diệp, từ bây giờ Dị Hỏa Tông cùng cậu tồn vong!”

“Những thứ này cậu cứ cầm lấy đi, nếu đến cả cậu cũng không cứu được Dị Hỏa Tông thì có lẽ, Dị Hỏa Tông sẽ thật sự diệt vong!”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút.

Anh cầm lấy danh sách các loại dị hỏa và thuật không chế hỏa tâm, từ chối nhẫn trữ vật.

“Đại trưởng lão, nhẫn trữ vật ông cứ giữ lại đi. Tài nguyên bên trong sẽ cần dùng để sau này chiêu mộ đệ tử!”

Tê Vạn Hạc cảm động nhìn Diệp Bắc Minh. Sau đó cất nhẫn trữ vật đi. Phich!

Ông ta quỳ xuống hướng đại điện Dị Hỏa Tông: “Tổ tiên các đời của Dị Hỏa Tông trên trời có linh thiêng, Dị Hỏa Tông ta được cứu rồi!”

Nhà họ Sở.

Trong đại điện, một người đàn ông trung niên, một lão giả và một thanh niên trẻ đang nói chuyện vui vẻ.

Người thanh niên này chính là Sở Nguyên Bá.

Người đàn ông trung niên là cha hắn ta, Sở Hồng.

Lão giả chính là sư phụ của Sở Nguyên Bá, Độc Cô Thương.

“Sư phụ, lần này người đến thế giới Bản Nguyên, ở thêm vài ngày đi?”, vẻ mặt Sở Nguyên Bá cung kính: “Từ khi trở thành đệ tử của người, con vẫn chưa hiếu



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!