Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4321: Thì ra là như vậy!




Hai người nhìn chăm chằm vào màn hình cuối cùng, hi xọng Diệp Bắc Minh có thể xuất hiện.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng qua đi...

Kì tích vẫn chưa xuất hiện.

Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U ba người này đã đứng trên cấp! Chỉ còn lại 100 bậc thang cuối cùng là lên đến đỉnh.

“Anh Diệp, anh thật sự thất bại sao?”, đôi mắt đẹp của Sở Y Thủy mờ đi. Không chỉ cô ta, bên trên quảng trường Thiên Giai.

Nghê Hoàng, Lục Linh Nhi, Thiên Cơ lão nhân cũng đang chăm chú nhìn vào màn hình lớn.

Lúc này.

Trên bậc thang cấp, thân thể Diệp Bắc Minh thấm đẫm máu, mỗi bước đi thân thể dường như muốn nổ tung.

Có mấy lần suýt chút đã không chịu được mà gục ngã.

“Nhóc con, nếu không chịu được thì cứ dùng sức mạnh võ đạo đi. Thực lực của cậu, chịu đựng áp lực vạn lần không khó!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng bị chấn động nói.

Thật là liều mạng quá.

Đây là đang chơi đùa với tính mạng của mình đấy.

Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu bên cạnh cũng điên cuồng nuốt nước bọt.

Hai người đang phải chịu đựng trọng lực gấp 3000 lần, cũng rất đau khổ.

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Không sao... không chết được!”

“8000 lần à! Đã vượt qua cực hạn rồi!”

“Nhưng mà, đây không phải là cực hạn của Diệp Bắc Minh tôi... tiếp tục!!!”

Anh nghiến răng, kéo lê thân thể đây máu của mình tiếp tục đi về phía trước.

Đúng chất của một người máu.

võ giả vượt qua anh đều sững sờ và sợ hãi.

“Hừ hừ hừ... kiên trì... kiên trì... không thể lãng phí Kim Tủy Đan được...”, Diệp. Bắc Minh thở hổn hển, trong đầu lúc này chỉ còn một suy nghĩ.

Chỉ cần không chết, anh nhất định sẽ không sử dụng sức mạnh võ đạo. Cuối cùng.

Rắc rắc!

Một âm thanh giòn giã vang lên.

Xương cốt của Diệp Bắc Minh không ngừng tan vỡ, thân thể lắc lư lảo đảo.

Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu muốn tiến lên đỡ nhưng lại bị một cỗ sức mạnh đẩy lùi.

“Kiên trì, kiên trì!!! Có chết cũng phải kiên trì...”

Diệp Bắc Minh gầm lên, thân thể dưới áp lực bắt đầu biến dạng, nhưng dù vậy, anh vẫn không động đến sức mạnh võ đạo.

“Phụt..."

Máu tươi không ngừng phun ra.

Lục phủ ngũ tạng cũng vỡ nát.

Ngoại trừ đan điền.

Trên người anh không có chỗ nào lành lặn.

Cho dù là như vậy, Diệp Bắc Minh vẫn cứ kiến trì, nghiến răng chịu đựng.

“Chỉ cần không chết, mình có thể kiên trì... con mẹ nớ”, Diệp Bắc Minh mím

“Anh Diệp...” Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.

Chỉ thấy, thân thể Diệp Bắc Minh đầy vết nứt, da thịt, cơ bắp và xương cốt đều vỡ ra.

Có thể nhìn rõ nội tạng bên trong... mà nội tạng cũng đang vỡ nát. Chỉ còn lại một chút sức lực, tiếp đó...

Vào giây phút cơ thể Diệp Bắc Minh sắp sụp đổi

Äm!

Một cỗ năng lượng khủng khiếp lao tới.

Đột nhiên.

Cơ thể Diệp Bắc Minh khẽ run, thân thể đầm đìa máu tươi kia như được hồi sinh, một cỗ sức mạnh dào dạt quét về phía anh.

Ầm ầm ầm

Vết thương trên người anh phục hồi trong nháy mắt.

Cả người lại đứng thẳng lên.

Sức mạnh cơ thể vô hạn, giống như được tái sinh.

“Chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh trừng to mắt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Chúc mừng cậu, nhóc con!”

“Thành công đột phá xiềng xích trong cơ thể, đạt tới một cấp độ mới!”

Diệp Bắc Minh ngây ra: “Tiểu tháp, ông biết làm như vậy sẽ đột phá cảnh giới đúng không?”

“Ha ha hai”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Bổn tháp đương nhiên là biết, có điều, không thể nói cho cậu biết!”

“Một khi nói ra, cậu sẽ không còn lòng tin nữa, vậy thì không có tác dụng!” “Cũng may là cậu đã đột phá!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!