Không hề do dự.
Lưu Bán Thành quay người đi thu dọn đồ đạc.
Muộn thêm một bước thì mình sẽ không đi nổi mất.
Soạt!
Bỗng nhiên, ánh mắt Lưu Bán Thành sầm xuống, nhìn về một hướng nào đó: “Ai đó?”
Một thanh niên trẻ chậm rãi đi đến, nhìn Lưu Bán Thành như nhìn người chết.
Cho dù Lưu Bán Thành chưa từng gặp Diệp Bắc Minh, cũng nhận ra anh thông qua khí tức trên người anh: “Diệp! Bắc! Minh!”
“Là tôi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ông là người cuối cùng rồi, lên đường thôi”.
Thụp!
Trực tiếp ra tay, xung quanh người cuộn lên làn gió mạnh!
Trong lòng Lưu Bán Thành lập tức ngưng tụ ngọn lửa giận: “Vãi, Diệp Bắc Minh, mày coi chỗ này của tao là nơi nào hả?”
Ông ta lùi lại nửa bước, dẫm lên một tảng đá.
Ầm ầm ầm!
Cả hoa viên rung lên giống như động đất!
Rắc rắc rắc…
Tiếng cơ quan khỏi động vang lên.
Soạt soạt soạt!
Mấy trăm mũi tên được chế tạo từ thép không gỉ bay đến, bắn về phía Diệp Bắc Minh.
Phong tỏa toàn bộ đường lui của anh!
Diệp Bắc Minh bùng phát nội công!
Một làn sóng khí cuồn cuộn lên, đánh bay toàn bộ mũi tên.
Tinh tang!
Một cái lồng sắt vô cùng to từ trên trời giáng xuống nhốt Diệp Bắc Minh ở trong.
Lưu Bán Thành tỏ vẻ mặt tự tin, cười lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là muốn chết mà!”
“Lại dám xông vào trong phủ của tao, tao đã tốn biết bao tâm huyết vào hoa viên này, mày biết không?”
“Tao đã tốn hơn một tỷ mời người chuyên chế tạo cơ quan của nhà họ Mặc đích thân đến thiết kế cơ quan”.
“Những thứ này đều được chế tạo từ sắt đen!”
Ông ta quát lớn một tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày có mọc cánh cũng khó bay được!”
“Vậy sao?”