Điên rồi sao?
Kể cả thư ký Tiền cũng phải cau mày.
Diệp Bắc Minh lập uy trước mặt thành viên đội Thiên Cơ, anh ta không phản đối.
Nhưng một người chiến với tám Võ Vương, thực sự có hơi tự cao tự đại: “Thiếu soái Diệp, cậu chắc chắn chứ?”
“Thực lực của đại đội trưởng đội Thiên Cơ, hoàn toàn có thể lọt vào top 100 bảng xếp hạng tông sư Á Châu đấy”.
“Long Quốc còn có rất nhiều cao thủ không có tên trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần lo lắng”.
“Được”.
Thư ký Tiền không nhiều lời, lùi lại mấy bước.
Anh ta đã nhắc nhở rồi!
Diệp Bắc Minh không nghe, anh ta cũng sẽ không nói nhiều.
Thời khắc quan trọng, anh ta sẽ cho người dừng tay, sẽ không để Diệp Bắc Minh bị phế hay chết.
“Còn đợi cái gì? Cùng lên đi”.
“Cuồng ngạo!”
“Diệp Bắc Minh, cậu coi đội Thiên Cơ là nơi nào hả?”
Tám Võ Vương cùng ra tay.
Cả thao trường lập tức nổi lên cuồng phong, nội lực vô tận nổi lên!
Cát bay đá lăn, cuồng phong cuồn cuộn!
Khói bụi ngập trời!
Che mất tầm nhìn của tất cả mọi người.
Tám bóng hình cùng ra tay, không thèm nhiều lời với Diệp Bắc Minh, cùng xông đến.
Diệp Bắc Minh nhảy vọt lên!
Cả người xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trong không trung, anh không ra tay, mà dùng chân!
Thịch!
Thịch! Thịch…
Một cú tung ra đá một người, giống như vượt nóc băng tường, nghiêng người dẫm lên lồng ngực của tám người, đá bay tất cả bọn họ!
Khói bui tiêu tan!
Cả thao trường lập tức yên tĩnh.
Hơn ba ngàn tướng sĩ đội Thiên Cơ trợn mắt há hốc miệng.
Toàn bộ tám đại đội trưởng cảnh giới Võ Vương nằm dưới đất.
Chỉ có một mình Diệp Bắc Minh vẫn đứng ở đó.
“Vãi… mạnh đến thế sao!”
Thư ký Tiền suýt rớt cả cằm.