“Trong vòng trăm năm, tôi bảo đảm cậu sẽ tiến vào Tổ Cảnh, đến lúc đó, cùng tôi đến Thần Quốc Hỗn Đỗn, ở đó mới là vũ đài của cậu!”
“Thần Quốc Hỗn Độn!” Trong con mắt của Đường Hạo rực lửa!
Một lát sau, hắn nghiêm mắt lại: “Thần Quốc Hỗn Độn không vội, bây giờ tôi vô cùng muốn giết người!”
Khóe miệng cong lên tà mị: “Diệp Phong, mày đang ở đâu?”
“Tao thực sự muốn bóp xương đầu gối của mày xem, có phải mày cứng rắn thật không?”
“Tại sao cứ luôn đối đầu với tao?” Trên không trung quảng trường trung tâm điện Thần Hoàng.
Một đường khe nứt không gian xuất hiện, hai đường, ba đường... mười đường, một trăm đường...
Từng bóng hình nhếch nhác từ khe nứt xông ra! “Hoan Nhi, sao con ra nhanh như vậy?”
“Mỗi lần khu thí luyện mở ra ít nhất kéo dài một tháng, các cậu mới bảy ngày mà đã ra rồi?”
“Chuyện gì vậy, sao nhiều người ra liền một lúc thế?”
Rất nhiều cường giả cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ ở quảng trường cau mày! “Sư phụ, chúng con cũng không muốn ral”
“Chúng con bị người khác đuổi ra...”
“Cái gì? Bị người khác đuổi ra?”
Mọi người ngẩn người, trên mặt lóe lên tia tức giận: “Khu thí luyện lớn như vậy, mấy ngàn di tích mặc cho các con thám hiểm!”
“Mọi người đều là người của điện Thần Hoàng, nước sông không phạm nước giếng, ai mà quá đáng như vậy?”
“Dĩnh Nhị, là ai làm?” Sư phụ của Sở Dĩnh Nhi, Liễu Tố Tố sầm mặt, bà ta cũng nổi giận thực sự! Nguyễn Nguyệt Cầm và Trương Chính Càn quay sang nhìn nhau!
Một ông lão áo choàng xám lạnh giọng quát: “Đừng để lão phu biết, nếu không nhất định cho hắn một bài học sâu sắc!”
“Nói với lão phu, là ai?”
Trên mặt mọi người hiện lên vẻ kinh sợ!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!