Xung quanh tĩnh mịch, không ai dám nói chuyện.
Đường Kình Thương thở dài một tiếng: “Aiz, người phụ nữ này, xem ra chúng ta vẫn không chặn nổi rồi!”
Trụ sở chính hiệp hội võ đạo Long Đô.
Trong một căn mật thất.
Phó Quốc Hoa ngồi ở đó, ngồi đối diện ông ta là một người đàn ông đội mũ rộng vành.
Hắn đeo mặt nạ màu bạc, khiến người ta không nhìn rõ dáng vẻ thật.
Đột nhiên, điện thoại Phó Quốc Hoa reo lên.
Một tin nhắn tới.
Ông ta mở ra nhìn.
Là bức ảnh Diệp Bắc Minh ngồi khoang thương gia trên tàu cao tốc đi về phía Cảng Đảo.
Phó Quốc Hoa cười lạnh: “Mày cũng cảnh giác đấy, không ngồi máy bay! Nếu không, cho mày biến mất cũng quá đơn giản”.
Đột nhiên.
Người đàn ông đối diện hỏi: “Diệp Bắc Minh này thật sự là con trai người phụ nữ đó?”
Phó Quốc Hoa gật đầu: “Có lẽ vậy, Diệp Bắc Minh đang điều tra sự thật về buổi đấu giá hai mươi ba năm trước, cộng thêm tuổi tác, thân thủ, thực lực võ đạo của hắn tuyệt đối không sai được”.
“Ngoài người phụ nữ kia, ai có thể bồi dưỡng ra yêu nghiệt đáng sợ như vậy?”
“Đừng thấy Diệp Bắc Minh 23 tuổi, nhưng thời gian chân chính tập võ cũng chỉ năm năm”.
“Năm năm! Hắn có thể giết được Quân Kiếm Phong, đây là khái niệm gì vậy?”
Người đàn ông đội mũ rộng vành im lặng.
Một lát sau, hắn mới lên tiếng: “Diệp Bắc Minh không quan trọng, quan trọng là thứ đồ người phụ nữ kia để lại!”
“Những đan dược kia ông cũng dùng qua rồi, đã biết hiệu quả khủng khiếp đến nhường nào”.
“Nếu như có thể lấy được những thứ khác người phụ nữ đó để lại, toàn bộ Long Quốc, thậm chí toàn thế giới, đều có thể do chúng ta nắm trong tay”.
Phó Quốc Hoa nhướng mày: “Huyết Ảnh, khẩu vị của điện Huyết Hồn các người có phải quá lớn không?”
“Ha ha ha ha”.
Huyết Ảnh cười lớn: “Khẩu vị này có gì mà lớn?”
Phó Quốc Hoa nói: “Diệp Bắc Minh này từ đầu đến cuối như một thanh kiếm, treo trên đỉnh đầu chúng ta”.
“Hơn nữa, Long chủ rất hứng thú với hắn, còn bí mật sắc phong hắn là thiếu soái!”
“Ở đại lục Long Quốc, chúng ta muốn động vào Diệp Bắc Minh có chút khó khăn!”
“Nếu như hắn đi Cảng Đảo, có thể dùng được chút thủ đoạn”.