Ngư Ấu Vy cau mày: “Tôi điều tra được là ai ra lệnh phải giết anh, tôi đã hỏi cấp trên của tôi, không phải là lãnh đạo Long tổ chúng tôi hạ lệnh”.
“Mà là người cấp cao hơn của Long Hồn, trong đội Thần Cơ có người ra hạ lệnh giết anh”.
“Đội Thần Cơ?”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, sau đó gật đầu: “Tốt, tôi biết rồi”.
“Bây giờ, chúng ta không ai nợ ai, tạm biệt”.
Ngư Ấu Vy ném lại một câu, quay người định bỏ đi.
“Khụ khụ…”
Vừa đi được hai bước liền trượt chân.
Suýt ngã nhào.
Diệp Bắc Minh chạy lên một bước, đỡ lấy eo thon nhỏ của cô ta: “Cô cứ ở phủ Diệp dưỡng thương trước rồi đi thì hơn”.
“Anh… buông tay ra!”
Ngư Ấu Vy cảm thấy vùng hông hơi tê tê.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
“A…”
Ngư Ấu Vy trượt chân, trực tiếp ngã xuống đất.
Diệp Bắc Minh quay người đi ra khỏi phòng: “Đây là phòng của tôi, tạm thời cho cô ở lại”.
Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh đi ra khỏi phòng, Ngư Ấu Vy tức muốn chết: “Tôi bảo anh buông tay thì anh buông tay hả? Khốn khiếp!”
“Chủ nhân!”
Vạn Lăng Phong đã đợi ở cuối hành lang từ lâu.
Lâm Thương Hải cũng có mặt: “Tham kiến thiếu chủ!”
Diệp Bắc Minh đi lên: “Điều tra được chưa, ba tông sư võ đạo đó là ai?”
Vạn Lăng Phong tỏ ra hơi nghiêm trọng, lấy ra ba miếng da người.
Trên mỗi miếng da đều có hình xăm đầu lâu màu đỏ.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây là?”
Vạn Lăng Phong nói: “Miếng da này được cắt từ phần ngực của ba tông sư võ đạo đó”.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Nó có ý nghĩa gì?”
“Để hội trưởng Lâm giải thích đi”, Vạn Lăng Phong lùi lại nửa bước.
Lâm Thương Hải nói với vẻ nghiêm trọng: “Thiếu chủ, ba tông sư này rất có khả năng là người của điện Huyết Hồn!”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Điện Huyết Hồn?”
Lâm Thương Hải vẫn tỏ ra nghiêm trọng, giải thích nói: “Thiếu chủ, tôi cũng chỉ nghe nói đến điện Huyết Hồn, không ngờ nó có thật…”