Giọng hơi căng thẳng của hai cô gái vang lên.
“Là tôi”.
Cửa phòng được mở ra.
Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến mới thở nhẹ nhõm.
Họ nhìn ra ngoài phòng, phát hiện không có ai khác ngoài Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Nhược Tuyết, cậu ở lại Kim Lăng tạm thời không được an toàn lắm”.
“Về Giang Nam đi, ở Giang Nam, tớ có thể cho người bảo vệ hai người”.
Tôn Thiến suồng sã nói: “Hả?”
“Bảo chúng tôi đến Giang Nam ư?”
“Vậy công việc của chúng tôi phải làm thế nào, chúng tôi làm ở công ty my phẩm, bây giờ đã là nhà thiết kế cấp cao rồi, nếu bỏ đi, tất cả công sức trước đây coi như uổng phí rồi”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, nói: “Thế này đi, tôi mở một công ty, cho hai cô quản lý”.
“Giai đoạn đầu đầu tư một tỷ, hai cô có thể tự do phát triển”.
“Một tỷ?”
Tôn Thiến ngẩn người.
Hạ Nhược Tuyết cũng sợ giật mình.
Tôn Thiến vô cùng kích động, lắc cánh tay của Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, chúng ta phát tài rồi! Ha ha ha, chúng ta phát tài rồi”.
Không đợi Hạ Nhược Tuyết nói gì.
Tôn Thiến liền lấy điện thoại gọi cho sếp xin nghỉ việc.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Diệp Bắc Minh đưa Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến về phủ Diệp ở Giang Nam.
Vạn Lăng Phong được biết Diệp Bắc Minh quay về, lập tức chạy đến: “Tham kiến chủ nhân!”
“Chiến thần Lăng Phong, Vạn Lăng Phong?”
“Chủ nhân?”
Tô Mạc Già rất kinh ngạc.
Tôn Thiến cũng sợ lè lưỡi.
Hạ Nhược Tuyết lại nhìn Diệp Bắc Minh một cách sâu sắc, trong đôi mắt lóe lên vẻ khác thường.
Diệp Bắc Minh bảo Tô Mạc Già dẫn hai cô gái đi nghỉ ngơi.
Còn mình dẫn Vạn Lăng Phong vào trong mật thất.
Mật thất sâu ba mươi mét dưới lòng đất.
Đổ bê tông chắc chắn.
Sau khi đóng cửa, Diệp Bắc Minh lâp tức dặn dò Vạn Lăng Phong chăm sóc tốt Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến.
Rồi hỏi tình hình của Hầu Tử.