Cô ta khom lưng chín mươi độ với Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái, tôi đến muộn rồi”.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Đúng là cô đã đến muộn”.
Tô Mạc Già tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, thiếu soái!”
“Sáng nay, giấy ủy nhiệm của anh mới đến Trung Hải, sau khi tôi lấy được liền đến đây ngay”.
Tô Mạc Già lấy giấy ủy nhiệm thiếu soái của Diệp Bắc Minh ra.
Trực tiếp mở ra!
Sau khi đám người Chu Chính Quốc nhìn thấy chữ ký phê chuẩn bên trên, vẻ mặt liền biến sắc.
Diệp Bắc Minh là thiếu soái thật!
Chu Chính Quốc thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ: “Thiếu soái, là chúng tôi hiểu nhầm!”
“Bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay lập tức!”
Chu Chính Quốc rất thức thời, dẫn người quay người đi.
Diệp Bắc Minh còn trẻ như vậy, đã được bổ nhiệm thiếu soái, có thể là người bình thường ư?
Chu Chính Quốc tuyệt đối không đắc tội được!
“Tôi cho ông đi chưa?”
Chu Chính Quốc cứng đờ người quay đầu lại.
“Thiếu soái, cậu còn muốn thế nào?”
“Mỗi một người tự phế một cánh tay!”
“Cái gì?”
Trong lòng Chu Chính Quốc nổi lên cơn lửa giận.
Bọn họ là võ giả, tự phế một cánh tay thì cả đời cũng bị phế theo.
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng nói: “Tô Mạc Già, nói với bọn họ, ra tay với thiếu soái, theo quy định của Long Hồn, thì sẽ bị xử lý thế nào?”
Tô Mạc Già cung kính trả lời: “Thưa thiếu soái, tước quân hàm!”
“Chém đầu!”
Đám người Chu Chính Quốc toàn thân run lên.
Cắn răng, mỗi người tự chém đứt một cánh tay.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sầm tối nhìn một người trong đó.
“Tại sao anh không ra tay?”
Vừa nãy người này ra tay với anh, bị anh đánh nát cánh tay bằng một quyền.
Đối diện với câu hỏi của Diệp Bắc Minh, sâu trong đáy mắt người này lóe lên tia âm hiểm, thản nhiên cười nói: “Thiếu soái, vừa nãy anh tung ra một quyền phế mất một cánh tay của tôi, cho nên tôi thấy hay là bỏ qua đi?”