Một giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh giống như quỷ, trong tay có thêm kiếm Đoạn Long, kề vào cổ họng Chu Chính Quốc: “Ai bảo ông tới truy bắt tôi?”
“Ai cho ông lá gan đấy, biết tôi là ai không?”
Với thân phận thiếu soái Long Hồn của anh.
Một người của đội Huyền Cơ nhỏ bé dám bắt anh ư?
Chu Chính Quốc không dám làm bừa: “Diệp Bắc Minh, cậu biết mình đang làm gì không?”
“Tôi là người của Long Hồn, cậu dám…”
Ông ta vẫn chưa nói hết.
Đột nhiên dừng lại!
Chu Chính Quốc ngẩn người.
Bởi vì Diệp Bắc Minh lấy ra một chiếc huy hiệu, gần như giống hệt với huy hiệu của bọn họ đang đeo.
Không đúng!
Có lẽ là cấp bậc cao hơn!
Huy hiệu của Diệp Bắc Minh được chế tạo từ vàng nguyên chất, bên trên có hình cành ô-liu uốn tròn, một con rồng vàng lượn quanh.
Rồng vàng sinh động như thật, dường như muốn phá huy hiệu bay ra!
“Sao cậu lại có thứ này?”
Chu Chính Quốc ngẩn người.
Các thành viên khác của đội Huyền Cơ Long Hồn cũng cứng đờ người.
Đây là tượng trưng thân phận cấp cao nhất của Long Hồn!
Chỉ có nhân vật cấp soái mới có thứ này.
Vậy mà Diệp Bắc Minh lại có nó?
Huy hiệu này là đồ giả sao?
Cũng có khả năng!
Nhưng người bình thường không có tư cách nhìn thấy huy hiệu như này, làm sao làm giả được?
Nói đi cũng phải nói lại, chiếc huy hiệu này rất giống đồ thật, tỉ mỉ sinh động như thật, cả Long Quốc cũng không có ai dám làm giả huy hiệu cấp soái của Long Hồn.
“Tại sao? Bởi vì anh ấy là thiếu soái mới bổ nhiệm của Long Hồn!”
Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên.
“Thiếu soái!”
Đám người Chu Chính Quốc kinh ngạc.
Bọn họ chỉ biết, người hôm nay cần bắt là một nhân vật nguy hiểm, không ngờ lại là thiếu soái của Long Hồn bọn họ.
Tô Mạc Già mặc quân trang, oai hùng mạnh mẽ.