Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3447: Diệp Bắc Minh vui mừng




“Bát sư tỷ, em phải làm sao mới cứu được bọn chị?”

Lục Tuyết Kỳ vừa định trả lời.

Khe nứt không gian đằng sau bỗng lao ra một cái bàn tay †o tướng tóm lấy thần hồn của hai người kéo ra sau.

“Cậu dám vượt qua làn ranh sinh tử mà thi triển thuật chiêu hồn, dám khinh nhờn phép tắc của cõi U Minh!”

“Nhân loại, sau khi cậu chết sẽ chịu sự nguyên rủa trọn đời không được siêu sinh!”

“Cút mẹ nó đi, để sư tỷ của tôi ở lại!” Diệp Bắc Minh quát to.

Anh lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra rồi điên cuồng chém tới.

“Nhân loại đần độn, không biết tự lượng sức mình!”

Không gian đen ngòm kia vang vọng tiếng gầm nhẹ.

Bàn tay to màu đen kia chuyển hướng sang Diệp Bắc Minh.

Rầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, không gian xung quanh đổ sụp.

Bàn tay to kia run rẩy, máu tươi màu tím trào ra.

“Á... trên thanh kiếm này có... sức mạnh thí thần “Cậu...”

Không gian màu đen kia kinh hãi hét lên.

Bàn tay to ấy nhanh chóng bắt Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ rồi biến mất.

Diệp Bắc Minh xông lên, điên cuồng chém ra hơn mười kiếm: “Sư tỷ!”

Cả hang động run rẩy kịch liệt như tận thế giáng xuống.

Đợi đến khí tất cả lặng yên, cả hang động đã ngổn ngang.

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào hướng không gian màu đen kia vừa xuất hiện: “Sư tỷ, đợi em! U Minh Giới!"

Anh nghiến răng ken két.

“Cậu Diệp, vết ban trên xác chết đã biến mất rồi!”

Sau lưng anh vang lên giọng nói đầy mừng rỡ của Thẩm Nại Tuyết: “ÁI Tim các cô ấy đập rồi!”

Diệp Bắc Minh nhanh chóng chạy lại.

Quả nhiên, Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ có tiếng tim đập và có cả mạch đập nữa.

“May quái”

Diệp Bắc Minh vui mừng.

Cơ thể của hai vị sư tỷ đã có phản ứng, điều đó đủ chứng minh rằng cơ thể và thần hồn của các cô ấy đã liên hệ với nhau.

Diệp Bắc Minh đưa hai vị sư tỷ về lại di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ, xong anh nhìn sang Thẩm Nại Tuyết: “Cô Thẩm, tôi còn có việc, xin cáo từ trước!”

Dứt lời, anh xoay người bước ra ngoài cấm địa.

“Cậu Diệp...”

Thẩm Nại Tuyết gọi với theo như Diệp Bắc Minh vẫn rời đi không hề ngoảnh đầu lại.

Ánh mắt cô gái tràn ngập sự mất mác. Sau đó. Phụt!

Cơ thể Thẩm Nại Tuyết run lên, phun ra một ngụm máu tươi.

Cô ta yếu ớt ngã ngồi trên mặt đất. Bỗng nhiên, trong đầu Thẩm Nại Tuyết vang lên giọng nói của Băng Phách: “Tôi đã nói cô rồi, chiêu hồn cần trả giá rất lớn!”