Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3351: "Nếu đã nhìn thấy, vậy thì cô cũng đi chết đi!"




 

Lê Mộng Ly kiêu ngạo cười: "Băng Cực Cung thì đã tính là gì? Cô cũng xứng để thề thốt với tôi sao?"  

 

"Tránh ra, nếu không, cô cũng chết cùng với cậu ta đi!"  

 

Trường kiếm chém thẳng về phía Thẩm Nại Tuyết với sát ý tàn nhẫn, vô tình!  

 

"Nói nhảm với cô ta làm gì chứ?"  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, cả hai va chạm vào nhau!  

 

Ầm!  

 

Toàn bộ hang động rung chuyển kịch liệt, Diệp Bắc Minh cũng bị luồng sức mạnh này đánh bay ra ngoài!  

 

Lê Mộng Ly càng thảm hại hơn, bảo kiếm trong tay đã nổ tung!  

 

Cô ta phun ra một ngụm máu tươi, đập mạnh vào bức tường phía sau: "Anh... làm sao có thể!"  

 

Diệp Bắc Minh lười trả lời, nắm lấy cổ tay của Thẩm Nại Tuyết, chuẩn bị rời đi.  

 

Động tĩnh vừa rồi ở nơi này quá lớn, e rằng sẽ bị đám người Bách Lý Tranh Vanh phát hiện!  

 

Hai người mới vừa đi tới cửa hang.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một giọng nói hưng phấn vang lên: "Thằng nhóc, quả nhiên cậu đang ở đây!"  

 

Mọi người quay lại thì thấy Hạng Cửu U chắp tay sau lưng bước vào.  

 

"Anh Hạng, anh tới vừa đúng lúc. Hai người này vậy mà lại dám vu khống anh giết chết anh Thất Sát!", Lê Mộng Ly nhìn thấy Hạng Cửu U, vui mừng khôn xiết.  

 

Một giây sau.  

 

"Tiểu phế vật, lần này cậu có chắp cánh thì cũng trốn không thoát được rồi ha?"  

 

Đám người Bách Lý Tranh Vanh đi vào trong hang đá.  

 

Khoảnh khắc Lê Mộng Ly nhìn thấy đám người Bách Lý Tranh Vanh, nụ cười của cô ta dần cứng đờ!  

 

Một loại dự cảm chẳng lành xông lên: "Anh Hạng, đây là có chuyện gì vậy?"  

 

Sắc mặt của Hạng Cửu U ngưng trọng, có chút khó coi: "Sao cô lại tới đây?"  

 

Bách Lý Tranh Vanh liếc Lê Mộng Ly một chút, cười đầy ẩn ý: "Càng nhiều người biết, cậu sẽ càng nguy hiểm!"  

 

"Cậu Hạng, cậu biết phải làm thế nào rồi chứ?"  

 

Vụt!  

 

Hạng Cửu U bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu!  

 

Anh ta há to miệng, gầm nhẹ giống như quát: "Bách Lý Tranh Vanh, ông đừng có quá đáng!"  

 

"Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi!"  

 

Bách Lý Tranh Vanh lắc đầu: "Vợ sắp cưới thì sao? Cho dù là cha mẹ của cậu ở đây, họ cũng có thể phản bội cậu!"  

 

"Đừng quên, đầu của Thất Sát là do cậu giẫm nát!"  

 

"Cái gì!"  

 

Thân thể mềm mại của Lê Mộng Ly run lên, không dám tin nhìn Hạng Cửu U: "Hạng Cửu U! Anh thật sự đã giết chết anh Thất Sát sao?"  

 

Sắc mặt Hạng Cửu U giãy giụa một lúc, cuối cùng trở nên dữ tợn: "Đệt! Đệt! Đệt! Vì sao tất cả mọi người đều ép tôi?"  

"Đồ phụ nữ ngu dốt, tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Cô không biết gì không phải tốt hơn sao?"  

 

 

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Nhưng cô lại cố tình nhìn thấy hết rồi!"  

 

 

"Nếu đã nhìn thấy, vậy thì cô cũng đi chết đi!"  

 

 

Vừa dứt lời, Hạng Cửu U đã rút ra một thanh trường kiếm, chém về phía cổ của Lê Mộng Ly!  

 

 

Trong mắt Lê Mộng Ly tràn ngập tuyệt vọng!  

 

 

Cô ta đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, xoay người nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Chuyện vừa rồi thật xin lỗi, là do tôi không có làm rõ ràng mọi chuyện!"