“Diệp Bắc Minh này, sớm muộn cũng phải cho hắn chết!”
Mấy người lên thẳng tàu.
…
“Gia tộc Cổ Võ?”
Ngụy Yên Nhiên hơi kinh ngạc, cô ta không phải là người của giới võ đạo, tuy xuất thân từ nhà họ Ngụy ở Long Đô.
Nhưng chưa từng nghe nói đến gia tộc cổ tộc gì đó.
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Không có gì, đưa tôi cùng lên tàu đi”.
Ngụy Yên Nhiên cười rất vui: “Tôi rất vinh hạnh”.
“Đi thôi”.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đi về phía tàu.
Diệp Bắc Minh đi theo phía sau, hai người một trước một sau đi lên tàu.
Thông qua các chốt kiểm tra, Diệp Bắc Minh đi vào trong một đại sảnh rộng hơn chục ngàn mét vuông.
Bên trong có ba bốn ngàn người, đều là nhân vật nổi tiếng hàng đầu trong giới thượng lưu Trung Hải.
“Diệp Bắc Minh, là anh ta!”
Rất nhiều phú hào nhận ra Diệp Bắc Minh.
Mọi người đều kích động!
Hôm nay trên đỉnh của núi Bàn Long, Diệp Bắc Minh đánh chết Quân Kiếm Phong bằng một quyền, để lại ấn tượng không thể nào phai trong lòng tất cả mọi người.
“Anh Diệp, xin chào, tôi là Lý Truyền Hạo, mong được làm quen với anh”.
“Anh Diệp, tôi là Lưu Tam Sinh, kinh doanh vàng bạc châu báu…”
“Anh Diệp…”
Một đám phú hào ào lên.
Vây chật kín quanh Diệp Bắc Minh.
Ngay cả chủ tịch của công ty dược phẩm Thiên Hương như Ngụy Yên Nhiên cũng bị người khác chen sang một bên, không người hỏi thăm.
“Các vị, xin lỗi, tôi còn có chút việc”.
Diệp Bắc Minh đẩy mọi người ra.
Đi về hương bóng đỏ máu đó.
Trực tiếp rời khỏi đại sảnh!
Men theo hành lang, định đi sâu vào con tàu.
Bởi vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong phạm vi năm trăm mét, tất cả mọi thứ đều không thể thoát khỏi con mắt của Diệp Bắc Minh.
Lúc này, cảm nhận của Diệp Bắc Minh giống như cái ra-đa.
Tất cả mọi thứ trong tàu đều trong đầu của anh!