Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 33




Chương 33: Nữ thần chủ động

“Bây giờ trở về là tốt rồi, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi”, Hạ Nhược Tuyết cười nhẹ, cố gắng không làm Diệp Bắc Minh nhớ lại chuyện trước đây. 

“Đời người còn rất dài, nếu cậu vẫn muốn đi học thì có thể tham gia thi xã hội”. 

“Cũng có thể học đại học”. 

“Cùng lắm thì đi học lại vài năm, sau này vẫn có thể trở nên tài giỏi”. 

Cô ấy vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, cậu đến Kim Lăng để đi chơi à?” 

“Nơi này có rất nhiều món ăn vặt, hay là tớ dẫn cậu đi ăn nhé?” 

“Tớ mời!” 

“Cậu có chỗ qua đêm chưa?” 

“Nếu chưa có thì để tớ sắp xếp cho cậu nhé?” 

“Tôn Thiến, tối nay tớ ngủ với cậu, cậu ấy ngủ ở phòng tớ”, Hạ Nhược Tuyết líu ríu như một chú chim sơn ca. 

“Hả… À à à, được”, Tôn Thiến hơi choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể gật đầu lia lịa. 

Trời ạ. 

Nhược Tuyết cư xử như thế này bao giờ? 

Chủ động mời người khác ăn cơm? 

Tối còn dẫn về ngủ chung? Ngủ ở phòng cô ấy? 

Những nam sinh khác ngay cả số điện thoại của cô ấy cũng không có kìa! 

Đây chắc chắn là người cô ấy thích! 

Đẹp trai đấy, dáng người cũng không tệ, dáng vẻ lạnh lùng trông rất ngầu! Tôn Thiến nghĩ thầm. 

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu, trả lời: “Không cần, tớ đến đây để tìm người”. 

“Tìm người, cậu có hẹn với ai à?” 

Vẻ thất vọng thoáng qua trong mắt Hạ Nhược Tuyết. 

Nơi này là chợ đêm, một con phố ăn vặt. 

Buổi tối đến đây không phải bạn thân thì là người yêu! 

Diệp Bắc Minh có hẹn với người khác, còn tới phố ăn vặt? 

Phải chăng là bạn gái của cậu ấy? 

Nghĩ tới đây, mặt Hạ Nhược Tuyết hơi trắng bệch. 

Tôn Thiến nhìn ra cảm xúc của Hạ Nhược Tuyết, hơi tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Đây là điều mà người làm sao?” 

“Nhược Tuyết vì anh mà không quen một người bạn trai nào suốt bốn năm đại học”. 

“Thậm chí còn không tiếp xúc với người khác phái!” 

“Anh mất tích năm năm, không có một chút tin tức nào thì cũng thôi, thế mà còn có bạn gái?” 

“Còn chạy tới trước mặt Nhược Tuyết của chúng tôi hẹn hò?” 

“Đàn ông kiểu gì vậy?” 

Tôn Thiến chỉ thẳng vào mặt Diệp Bắc Minh. 

“Bạn gái gì cơ?” 

Diệp Bắc Minh hơi khó hiểu, anh lắc đầu: “Tôi đến tìm người, không phải tìm bạn gái”. 

“Không phải bạn gái à”, Tôn Thiến hơi xấu hổ: “Khụ khụ… Do tôi kích động, do tôi kích động, các anh tiếp tục đi”. 

“Xin lỗi, xin lỗi”. 

Cô ta cảm thấy rất mất mặt, tự động tránh sang một bên. 

Tôn Thiến thề sau này sẽ không làm trò cười nữa. 

Nhược Tuyết cũng rất vui, lại nở nụ cười, chỉ cần Diệp Bắc Minh chưa có bạn gái, cô ấy sẽ có cơ hội: “Ặc, bạn cậu đâu?” 

“Ừm, không biết chạy đi đâu rồi, cứ tìm trước đã”, Diệp Bắc Minh suy nghĩ rồi trả lời. 

Con phố chợ đêm này dài khoảng mấy trăm mét. 

Anh có thể cảm nhận được tay súng bắn tỉa kia đang ở trong đám đông. 

Nhưng vị trí cụ thể lại không biết. 

Đối phương cũng không dám mạo hiểm rời khỏi chợ đêm, nếu anh ta rời đi một mình thì Diệp Bắc Minh có thể cảm giác được đầu tiên. 

Vậy nên Bọ Cạp đang lợi dụng đám đông trong chợ đêm để yểm trợ cho mình. 

“Được rồi, để tớ dẫn cậu đi dạo, tớ quen với nơi này lắm”, Hạ Nhược Tuyết cười tươi như hoa. 

Cô ấy dẫn Diệp Bắc Minh đi dạo và giới thiệu con phố ăn vặt. 

Còn nói mình đang học đại học ở thành phố Trung Hải. 

Chia sẻ những điều thú vị trong cuộc sống đại học. 

“Chậc chậc chậc, lần đầu tiên tớ phát hiện Nhược Tuyết là người lắm lời”, Tôn Thiến đi ở phía sau nói không ngừng nghỉ. 

Nữ thần lạnh lùng cũng có thể biến thành bé thỏ trắng khi ở trước mặt người mình thích. 

“Haiz, nếu những người đó nhìn thấy Nhược Tuyết đối xử với một người đàn ông kiểu này”. 

“Họ sẽ ghen tị chết đấy!” 

Tôn Thiến che miệng cười trộm. 

Diệp Bắc Minh tập trung vào cả hai việc, vừa nghe Hạ Nhược Tuyết nói, vừa âm thầm tìm kiếm tung tích của Bọ Cạp. 

Bỗng nhiên ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm, anh nhìn về một hướng nào đó. 

“Ơ!” 

Hạ Nhược Tuyết chú ý tới ánh mắt của Diệp Bắc Minh, không ngờ anh lại đang nhìn một tiệm mì. 

Cô ấy hiểu nhầm, tưởng Diệp Bắc Minh đói bụng nên muốn ăn mì. 

“Mì của tiệm này cũng ngon lắm, tớ thường ăn ở đây”. 

“Để tớ mời cậu nhé”. 

“Đúng rồi, món ngon nhất của tiệm họ mì Dương Xuân”. 

Hạ Nhược Tuyết giới thiệu, đi tới trước tiệm mì cười gọi: “Dì ơi, cho cháu ba bát mì Dương Xuân thêm trứng gà ạ”. 

“Là Nhược Tuyết à, sao hôm nay cháu lại dẫn theo nam sinh thế, là bạn trai cháu à?”, dì bán mì cười: “Chàng trai này trông cũng được đấy”. 

“Dì đừng nói lung tung, chúng cháu là bạn học thôi ạ”, Hạ Nhược Tuyết xấu hổ cúi đầu, khoé mắt nhìn lén Diệp Bắc Minh. 

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh tập trung nhìn vào trong quán. 

Trong góc tiệm có một thanh niên đang ngồi. 

Anh ta bưng bát mì, vừa lướt điện thoại vừa ăn mì. 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt cực kì lạnh lẽo. 

Thanh niên kia toát mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ thầm trong lòng: “Mẹ nó, có khi nào đã phát hiện mình không? Sao có thể? Sao cậu ta có thể phát hiện ra mình? Mình nguỵ trang tốt như thế, nhìn thế nào cũng thấy giống một sinh viên bình thường mà”. 

Diệp Bắc Minh đứng đó không nhúc nhích. 

Một phút.