Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3241: Vạn Càn!




 Phía sau là chín con Ma Long gào thét!  

 

 

Nhan Như Ngọc ở bên cạnh giật nảy mình!  

 

Dù là Lục Bạch Hạc đang ở Huyền Giới, giờ phút này cũng cảm thấy một khí lạnh vô tận!  

 

...  

 

Huyền Giới, tộc Hỗn Độn, nhà họ Lạc.  

  Advertisement

Trong một thiên điện phía sau, Lạc Vô Tà mặc một bộ đồ tang quỳ trên mặt đất, con mắt đỏ bừng: “Chị! Chị sẽ không chết vô ích đâu!”  

 

“Em thề nhất định sẽ giết Vạn Càn!”  

 

Cậu ta vừa thốt lời này ra khỏi miệng, lập tức khiến những người khác của nhà họ Lạc đang quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng!  

 

Vạn Càn là đế tử!  

  Advertisement

Chỉ dựa vào câu nói này, một khi truyền đến trong tai Vạn Càn, Lạc Vô Tà tuyệt đối chết chắc!  

 

“Mấy người đang làm gì thế? Khóc sướt mướt ồn ào quá!”, Một giọng nói cay nghiệt vang lên, tất cả mọi người trong điện đều ngẩng đầu nhìn lại.  

 

Chỉ nhìn thấy.  

 

Một người phụ nữ mặc quần áo hoa lệ, ý cười đầy mặt đi tới: “Lập tức dọn dẹp sạch sẽ nơi này cho tôi, về sau nơi này chính là nhà kho của bản tiểu thư!”  

 

Một đám hạ nhân tiến lên muốn dỡ bỏ linh đường!  

 

Lạc Vô Tà cả giận nói: “Lạc Kiều, linh cữu của chị tôi đang đặt ở đây, cô muốn làm gì?”  

 

Lạc Kiều khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Người đều chết rồi, còn chiếm đất làm cái gì?”  

 

“Bây giờ bản tiểu thư muốn sử dụng nơi này, cho nên bảo mấy người xéo đi, có vấn đề gì không?”  

 

“Mấy người còn đứng ngây đó làm gì? Ném quan tài của tiện nhân kia ra ngoài cho tôi!”  

 

“Rõ!”  

 

Một đám hạ nhân tiến lên, trực tiếp phá huỷ linh đường!  

 

Lạc Vô Tà rút ra một thanh trường kiếm, bảo vệ quan tài của Lạc Khuynh Thành: “Ai dám tới gần quan tài của chị tôi một bước, tôi sẽ giết không tha!”  

 

Lạc Kiều nháy mắt.  

 

Một người đàn ông trung niên sải bước ra, đứng ở trước mặt Lạc Vô Tà: “Đừng chắn đường của tiểu thư, cút đi!”  

 

“Đừng đụng vào chị tôi!”, Lạc Vô Tà quát lên một tiếng lớn, trường kiếm chém tới chỗ người đàn ông trung niên.  

 

Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình!”  

 

Ông ta tiện tay bắt lấy trường kiếm, dùng sức bẻ gãy.  

 

“Keng” một tiếng, trường kiếm gãy thành hai đoạn!  

 

Sau đó ông ta đấm ra một quyền, Lạc Vô Tà bay ra ngoài, phun một ngụm máu tươi lên trên quan tài!  

 

Lạc Kiều phất phất tay: “Ném quan tài của tiện nhân này ra bên ngoài!”  

 

Đám người bên dưới tiến lên.  

 

“Chị, đừng mà...”, Lạc Vô Tà còn muốn ngăn cản.  

 

Người đàn ông trung niên dẫm một chân lên lưng Lạc Vô Tà, khiến cậu ta không có cách nào động đậy!  

Ngay lúc hạ nhân nhà họ Lạc sắp xê dịch quan tài đi, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Chờ một chút!”

 

Tất cả mọi người đồng thời quay đầu, chỉ thấy một thanh niên với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo đi đến.  

 

Vạn Càn!  

 

 

Phía sau hắn ta là một lão già trông giống rắn độc đi theo.  

 

 

Mắt tam giác, cái trán nhô lên.  

 

 

Trên đầu chỉ có mấy cọng tóc.  

 

 

Nhìn thấy Vạn Càn, trong nháy mắt Lạc Kiều đã thay đổi sắc mặt.