Mở lịch sử cuộc gọi, quả nhiên có một số điện thoại gọi đến từ một phút trước.
Anh trực tiếp mở loa ngoài.
Tút tút tút!
Khoảng ba mươi giây sau, đối phương nghe điện thoại.
Diệp Bắc Minh và người đầu dây giống như có dòng điện cảm ứng, không ai nói chuyện.
Một phút sau.
Đối diện truyền đến giọng một người đàn ông: “Diệp Bắc Minh?”
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Phó Quốc Hoa?”
Phó Quốc Hoa cười lớn: “Ha ha ha ha, giỏi lắm nhóc con, mày đoán ra được lão phu!”
“Tốc độ của mày đúng là khiến người ta kinh ngạc”.
“Tôi cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết đêm hôm đó còn ai ra tay với mẹ tôi”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Tôi giữ lại toàn thây cho ông”.
“Toàn thây?”
Trong giọng nói của Phó Quốc Hoa mang theo vẻ dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, mày tưởng mình là ai?”
“Mày định đoạt được giới võ đạo?”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng mở miệng: “Ông không nói cũng được, tôi sẽ tìm tất cả các người”.
“Hai mươi chín người trong danh sách, một người tôi cũng không tha”.
Anh nhếch miệng cười như thần chết!
“Tôi sẽ lại đến Long Đô, ông chờ tôi”.
Nói xong.
Trực tiếp cúp điện thoại!
Phó Quốc Hoa ngây người, ông ta còn muốn nói thêm đôi câu.
Nhưng Diệp Bắc Minh lại cúp máy.
Lúc này, sau lưng Phó Quốc Hoa không hiểu sao dâng lên khí lạnh, khiến ông ta dựng tóc gáy.
Không lạnh mà run!
“Gặp quỷ rồi!!!”
Phó Quốc Hoa cắn răng: “Tên nhãi này dựa vào đâu mà giở giọng điệu này nói chuyện với mình?”
“Đáng chết!”
“Một tên nghiệt chủng mà thôi, lẽ nào thật sự có thể giết tất cả mọi người?”
Trong lòng tức giận.
Một lát sau, Phó Quốc Hoa lại cầm điện thoại, gọi vào một số: “Alo, mấy người cố gắng trốn đi, thực lực của Diệp Bắc Minh này vượt quá những gì chúng ta tưởng tượng đấy!”
Trong một ngày ngắn ngủi.
Đệ nhất Trung Hải Quân Kiếm Phong chết.