Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3214: "Đồ nhi không dám!"




 

Cổ tay Lục Tuyết Kỳ run rẩy theo bản năng, lệch vài phân!  

 

Phập!  

 

Trường thương xuyên thủng lồng ngực của Diệp Bắc Minh, nhưng sượt qua trái tim!  

 

“Cơ thể này vẫn còn tiềm thức?”  

 

Lục Tuyết Kỳ phẫn nộ mắng.  

 

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh: “Không đúng, cô không phải bát sư tỷ của tôi?”  

 

“Cô rốt cuộc là ai?”  

 

Lục Tuyết Kỳ cười độc ác: “Diệp Bắc Minh, cậu đi chết đi!”  

 

Trường thương run rẩy, chuẩn bị phá nát cơ thể của Diệp Bắc Minh!  

 

Anh giữ chặt trường thương, anh nghiêng người về phía Lục Tuyết Kỳ, để mặc trường thương xuyên qua cơ thể mình!  

 

Anh bước đến trước mặt Lục Tuyết Kỳ: “Rốt cuộc cô là ai? Cút ra khỏi cơ thể bát sư tỷ của tôi!”  

 

Lục Tuyết Kỳ quát: “Nằm mơ!”  

 

Hai tay Diệp Bắc Minh giữ cổ tay của Lục Tuyết Kỳ, khiến cô ấy không thể ra tay được nữa!  

 

Vương Như Yên di chuyển nhanh như chớp, giơ kiếm chém đầu Diệp Bắc Minh từ mặt hông!  

 

Nếu nhát kiếm này chém trúng, chẳng những có thể chém bay đầu Diệp Bắc Minh mà đầu Lục Tuyết Kỳ cũng sẽ lìa khỏi cổ!  

 

“Ma long, đi ra!”  

 

Diệp Bắc Minh giẫm mạnh.  

 

Ma khí ngập trời phun trào, chín ma long đồng thời lao về phía Vương Như Yên, bao vây cô ấy!  

 

Đột nhiên.  

 

Lục Tuyết Kỳ nở nụ cười thần bí: “Cậu phản ứng nhanh đấy, nhóc con!”  

 

“Đáng tiếc, cậu vẫn phải chết!”  

 

Chân nguyên trong cơ thể tập trung ở đan điền!  

 

Người khống chế Lục Tuyết Kỳ muốn tự bạo!  

 

Con ngươi của Diệp Bắc Minh co lại: “Chết tiệt! Đồ điên!”  

 

Anh nhanh chóng lấy ngân châm ra, đâm vào đan điền của Lục Tuyết Kỳ!  

 

Phong ấn toàn bộ chân nguyên của cô ấy!  

 

Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ thay đổi, biết mình không thể điều khiển cơ thể này tự bạo được nữa, cười gằn và nói: “Không hổ là người luân hồi, hai cơ thể này cho cậu!”

"Nếu muốn các vị sư tỷ còn lại của mày còn sống, hãy dùng mạng của mình để đổi lấy!"  

 

Lời này vừa dứt, ánh mắt Lục Tuyết Kỳ liền mất đi ánh sáng!  

 

Ngã vào trong lòng Diệp Bắc Minh!  

 

Cùng lúc đó, trong một cung điện ở Luân Hồi Cốc tại Huyền Giới.  

 

Chủ Luân Hồi mở mắt ra, trên khuôn mặt già nua hiện lên một vẻ hung bạo: "Chết tiệt! Vậy mà lại thất bại!"  

 

"Thiếu chút nữa thì có thể xuyên qua trái tim của thằng nhóc đó, khiến linh hồn trong cơ thể cũng bị tách rời!"  

 

"Vậy mà vẫn còn có một tia ý thức của riêng mình?"  

Đông Phương Xá Nguyệt vội vàng hỏi: "Sư phụ, người lại thất bại sao?"  

 

 

Vẻ mặt của Chủ Luân Hồi đen lại: "Bản tọa thất bại, con dường như vô cùng vui vẻ?"  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Đồ nhi không dám!"  

 

 

Trong lòng sớm đã vui tới mức nở hoa.  

 

 

Chủ Luân Hồi cười đầy ẩn ý: “Nếu con không dám, vậy chứng minh đi?”  

 

 

"Sư phụ, người muốn con chứng minh như thế nào?"