Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3181: “Băng Phách, cô suy nghĩ nhiều rồi!”




 

 Hơn mười tia sáng vụt tới, chặn đứng tất cả đường lui của Diệp Bắc Minh.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh: “Nhóc, đòn tấn công thần hồn phải dùng thần hồn phá giải!”  

 

Diệp Bắc Minh bèn hỏi lại ngay: “Tiểu Tháp, ông cũng ở trong trạng thái thần hồn, lẽ nào không thể giết thần hồn của ông ta ngay tức khắc à?”  

 

“Không được! Thần hồn của tôi chỉ có thể tồn tại trong cơ thể cậu, không thể rời khỏi cơ thể cậu đi chiến đấu được!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời anh.  

 

Diệp Bắc minh một bên né tránh đòn tấn công thần hồn kia, đại não nhanh chóng suy nghĩ đối sách.  

 

“Sư phụ tôi và Băng Phách đều ở trạng thái thần hồn, liệu có thể để bọn họ ra tay hay không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Trên lý thuyết thì được!”  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự: “Sư phụ, Băng Phách, mau giúp với!”  

 

Giọng anh vang vọng khắp nghĩa địa trong tòa tháp.  

 

Thần hồn của Thần Chủ Tuyệt Thế và Băng Phách cùng hiện lên.  

  Advertisement

Sau khi Thần Chủ Tuyệt Thế biết được tình hình bên ngoài thì kinh hãi nói: “Ôi trời ơi! Nhóc Diệp này, sao con chọc vào chủ Luân Hồi rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Sư phụ, không có thời gian giải thích đâu!”  

 

“Đồ nhi gặp đòn tấn công thần hồn, hiện đang bó tay hết cách, cần sư phụ và Băng Phách giúp đỡ!”  

 

Thần Chủ Tuyệt Thế gật đầu bảo: “Được! Vi sư sẽ dốc hết sức mạnh thần hồn giúp con một tay!”  

 

“Nhưng vi sư cũng phải nói trước, sức mạnh thần hồn của ta chưa chắc là đối thủ của chủ Luân Hồi đâu!”  

 

“Quan trọng là người kia rất biến thái!”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Sư phụ và Băng Phách liên thủ chưa chắc không phải đối thủ của ông ta!”  

 

Băng Phách cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Nhóc con, tôi có nói sẽ giúp cậu đâu!”  

 

“Trừ phi cậu cầu xin tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh ức hiếp cô ta hai lần, cuối cùng cũng có thể đáp trả rồi.  

 

“Băng Phách, cô suy nghĩ nhiều rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh tiếp lời: “Cô không giúp thì tôi cũng không cầu xin cô đâu!”  

 

“Một khi tôi chết trận thì cả đời này cô cũng đừng hòng thoát khỏi nghĩa địa này!”  

 

Nụ cười của Băng Phách cứng đờ: “Cậu tìm một cơ hội đi, tôi và Thần Chủ Tuyệt Thế sẽ cùng ra tay!”  

 

Kết nối thần hồn hoàn thành trong nháy mắt.  

 

Lúc này, hàng chục tia sáng vụt tới.  

 

Diệp Bắc Minh đứng im tại chỗ không động đậy, thậm chí còn nhắm mắt lại.  

 

Chủ Luân Hồi bình tĩnh nói: “Kiến hôn cũng dám đối địch với thần thánh à? Kết quả đã được định trước rồi!”  

 

Ngay khi những tia sáng kia sắp đâm vào người Diệp Bắc Minh.  

 

Ngay vào khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh chợt cong lên vẽ ra một nụ cười lạnh lẽo.  

 

“Hả?”  

 

Chủ Luân Hồi cảm thấy tình hình không hợp lý.  

 

Ngay sau đó.  

 

Vút!  

 

Diệp Bắc Minh bỗng liếc mắt nhìn lên, hai đòn tấn công thần hồn bùng nổ.  

Nhắm chính xác vào hư ảnh chủ Luân Hồi kia.  

 

 

“Á...”  

 

 

Tiếng hét đau xé thịt xé gan vang lên, tất cả phù văn trong không gian biến mất ngay tức khắc, không gian dần lặng lại.  

 

 

...  

 

 

Cùng lúc đó, sâu trong một cung điện cổ kính ở Huyền Giới.  

 

 

Một người thanh niên giống hệt Diệp Bắc Minh hét lên, mặt nạ vàng ròng trên mặt nứt vỡ.  

 

 

Sau đó người nọ phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt đầy tơ máu, gào lên: “Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”