Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3174: Lão ta còn chưa kịp nói dứt lời.




 Thôi Nhân Lôi hết sức ngạc nhiên, người thanh niên trước mặt ông ta là ai?  

 

 

Cậu Diệp đi đâu rồi?  

 

Người Lý Thất Dạ run lên: “Sao cậu ta lại ở đây?”  

 

Một lão già Yêu tộc nhướng mày: “Thất Dạ, tôi cảm nhận được sự sợ hãi trên người cậu!”  

 

“Người này là ai? Cậu sợ à?”  

 

Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm người thanh niên bước ra từ ngọn núi lửa: “Thúc phụ, cậu ta là Diệp Càn Khôn!”  

  Advertisement

“Người đứng đầu Thiên Bảng, vị vua không ngai Diệp Càn Khôn!”  

 

“Cậu ta còn là người đầu tiên leo lên thang trời, giết chết cảnh giới Chúa Tể như giết một con chó!”  

 

“Gì cơ?”  

 

Lão già Yêu tộc giật nảy mình, sao ông ta có thể chưa từng nghe danh kẻ này bao giờ cho được?  

 

Quả là như sấm nổ bên tai!  

 

Giang Thục Nhiên nhướng mày: “Sở Sở, xem ra em đoán sai rồi, không phải anh Diệp của em đâu!”  

 

Đôi mắt đẹp của Sở Sở ánh lên niềm vui: “Đúng là không phải anh Diệp!”  

 

Mấy ngàn tông môn đều đổ dồn vào nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Bầu không khí xung quanh khá nặng nề!  

 

“Tại sao cậu ta lại ở đây?”  

 

“Lẽ nào động tĩnh vừa rồi là cậu ta gây ra ư?”  

 

“Có phải Cửu U Lôi Hỏa đang trong tay cậu ta không?”  

 

Đám đông bàn tán xôn xao.  

 

Diệp Bắc Minh bực bội ngoáy lỗ tai: “Yên lặng chút đi!”  

 

“Một nơi hẻo lánh như Thiên Uyên mà các người cũng mò tới được, sao các người giống chó thế?”  

 

“Đánh hơi thấy là chạy tới ngay hả?”  

 

Anh vừa nói dứt lời, xung quanh lập tức im bặt!  

 

Cảm giác ngạt thở ập tới!  

 

Mọi người nghẹn họng, trố mắt ra nhìn!  

 

Thật ngang ngược!  

 

Mấy ngàn tông môn ở đây gần như đại diện cho toàn bộ thế lực hàng đầu của thế giới Tam Thiên!  

 

Vậy mà Diệp Càn Khôn dám bảo bọn họ là chó?  

 

Sao anh dám!  

 

Một lão già râu dê phi tới, bước ra khỏi đám đông: “Diệp Càn Khôn, cậu đang sỉ nhục Thiên Cực Môn đấy à?”  

 

Hơi thở của cảnh giới Chúa Tể đỉnh phong bùng lên!  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ là một tên rác rưởi thôi, có gì hay đâu mà sỉ nhục?”  

 

“Cậu bảo tôi là rác rưởi?”

Lão già Sơn Dương Hồ kia tức giận.  

 

Trong đôi mắt già nua lóe tia sáng lạnh, sát ý ngút trời ngưng tụ.  

 

Ngay khi lão ta sắp bùng nổ.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Ông hiểu lầm rồi!”  

 

Lão già Sơn Dương Hồ hừ bảo: “Hừ! Không hiểu lầm gì hết, mau giao Cửu U Lôi Hỏa ra đây!”  

 

“Nếu không...”  

Lão ta còn chưa kịp nói dứt lời.  

 

 

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên lần nữa: “Ý của tôi là các vị đang ngồi ở đây đều là rác rưởi!”  

 

 

Im phăng phắc.  

 

 

Lặng ngắt như tờ.  

 

 

Tất cả người của mấy nghìn tông môn ngay đây đều hóa đá, hoa đầu chóng mặt.  

 

 

Cả đám trừng to mắt, há hốc mồm, thời gian thì như dừng hẳn lại.