Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3142: “Tiểu Tháp, ông có chắc không?”




 Ngay khi nhìn thấy người họ, Huyết Thiên suýt nữa bật dậy: “Bố ơi, là thằng ôn con kia!”  

 

 

“Chẳng phải cậu ta bị nhốt trong thành Huyết Linh à? Sao còn đi ra đây được!”  

 

“Mau giết cậu ta!”  

 

Huyết Bách Luyện nhướng mày.  

 

Khí tức của huyết long kia quá đáng sợ, đến cả ông ta cũng cảm thấy khiếp đảm.  

 

Nhưng khí tức Diệp Bắc Minh lộ ra cũng chỉ tới cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong.  

 

"Mình là cảnh giới Động Hư, lẽ nào sợ một thằng oắt con cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong?”  

 

Nghĩ đến đây, Huyết Bách Luyện bay lên trời, chặn đường Diệp Bắc Minh lại: “Ranh con, đứng đó cho lão phu!”  

 

Huyết long chẳng hề có ý dừng lại.  

 

Nó đâm thẳng vào người Huyết Bách Luyện.  

 

Rầm!  

 

Cơ thể Huyết Bách Luyện bị xé nát, chốc lát đã hóa thành một bãi máu.  

 

“Tộc trưởng!”  

 

Hơn mười vị trưởng lão Huyết Tộc lạnh sống lưng.  

 

Huyết Thiên sợ hãi ngã phịch xuống đất: “Bố ơi...”  

 

Diệp Bắc minh đứng lại ngay trước người Huyết Thiên: “Sở Sở đâu rồi?”  

 

Răng rắc.  

 

Cổ tay anh nắm chặt, khống chế cổ Huyết Thiên.  

 

Cảm giác nghẹt thở ập tới.  

 

Huyết Thiên sợ vỡ mật, hoảng hốt nói: “Tôi không biết, sau khi tôi rời khỏi thành Huyết linh cũng không có dẫn theo cô ấy!”  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ.  

 

Trong đầu anh hiện lên gương mặt ngây ngô rực rỡ kia của Sở Sở.  

 

Lẽ nào Sở Sở không chạy khỏi thành Huyết Linh được nên đã bị huyết tế sống ư?  

 

“Để mày lại làm gì!”  

 

Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh siết chặt năm ngón tay.  

 

Cổ Huyết Thiên gãy nát trong tức khắc, chết ngay tại chỗ.  

 

Giọng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, cô bé kia không phải người đoản mệnh đâu!”  

 

“Cậu yên tâm đi, chắc hẳn cô ấy đã rời khỏi thành Huyết Linh từ lâu rồi!”  

 

Lòng Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Tiểu Tháp, ông có chắc không?”  

 

“Yên tâm đi, tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Hơn nữa, cô ấy còn đang đi về phía này!”  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt.  

 

Anh vứt xác của Huyết Thiên sang bên rồi quay đầu nhìn về phía sau.  

Đôi mắt thoáng lóe sáng.  

 

 

Anh hít sâu một hơi, rồi xoay người nhìn sang thần điện Luân Hồi: “Nếu Sở Sở không có việc gì là được rồi!”  

 

 

Anh tiếp bước.  

 

 

Các vị trưởng lão Huyết Tộc nhìn nhau, nào ai dám cản đường anh.  

 

 

...  

 

 

Cùng lúc đó, cách đấy mấy trăm dặm.