Đây là lâm viên mang phong cách Trung Hoa.
Phong cách cổ, hòn non bộ, ao hồ, đình nghỉ mát, tùng bách.
Cái gì cần có đều có!
Năm năm trước Doãn Thiên Hùng đã rửa tay gác kiếm, thôi giữ chức trong hiệp hội võ đạo Long Quốc!
Rời khỏi giới Võ Đạo.
Hiện đang ở trong nhà dắt chó đi dạo và nuôi cá, không quan tâm đến tranh chấp ngoại giới.
Doãn Thiên Hùng vừa đánh cờ vừa nghe con trai báo cáo: “Bố, Diệp Bắc Minh đó quả thật quá mạnh!”
“Quân Kiếm Phong và Diệp Bắc Minh đánh nhau, Diệp Bắc Minh còn nhường Quân Kiếm Phong ba chiêu”.
“Cuối cùng vẫn bị Diệp Bắc Minh một quyền đánh chết!”
Doãn Thiên Hùng cười lắc đầu: “Con nghĩ bố già rồi sao?”
“Bây giờ Quân Kiếm Phong là người đứng đầu Trung Hải, Diệp Bắc Minh mà con nói, bố chưa từng nghe qua”.
“Hắn có thể một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong?”
“Con biết một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong thì cần thực lực gì không? Ít nhất đứng top 50 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu”.
“Con nói xem Diệp Bắc Minh mới 23 tuổi, sao có thể chứ?”
Doãn Thiên Hùng căn bản không tin.
Bình tĩnh nghiên cứu sách dạy đánh cờ.
Chắc chắn con trai đang lừa mình!
Thật sự coi mình là lão già hồ đồ sao?
Hơn nữa, ông ta đã về hưu.
Tình hình giới võ đạo như nào có liên quan gì đến ông ta?
Nhưng trong tích tắc, một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Ông chính là Doãn Thiên Hùng?”
Soạt!
Doãn Thiên Hùng quay đầu, kinh ngạc nhìn sang.
Chỉ thấy một thanh niên đang đứng trên hòn non bộ trong vườn hoa nhà mình.
Đứng chắp tay!
Lạnh lẽo nhìn ông ta giống như thần chết.
“Cậu là người phương nào?”
Doãn Thiên Hùng cả kinh.