Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3132: “Chuyện này... Sao có thể như vậy được!”




 

Người phụ nữ áo đỏ biến sắc: “Gì cơ? Chủ nhân của ông!”  

 

“Hồn tháp, ông nhận cậu ta là chủ?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra hai chữ: “Đúng vậy!”  

 

Người phụ nữ áo đỏ như thể nhìn thấy ma, con ngươi thu nhỏ lại: “Không thể nào! Với thân phận của ông, sao có thể nhận cậu ta làm chủ chứ!”  

 

“Khắp chín phương trời, mười phương đất, vũ trụ hồng hoang, không có ai có tư cách làm chủ nhân của ông!”  

  Advertisement

“Cho dù ông cộng sinh với cậu ta thì cậu ta cũng chỉ là tháp nô của ông, sao có thể có tư cách làm chủ nhân của ông được?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngạo mạn: “Cô xứng biết chắc?”  

 

“Ông!”  

 

Người phụ nữ áo đỏ tức giận, đang định động thủ.  

  Advertisement

Đôi mắt đẹp lóe lên, cô ta chợt cười: “Ha ha ha, lẽ nào là vì tên nhóc này là hậu duệ của Thiên Ma Thần?”  

 

“Không đúng, cho dù là chính Thiên Ma Thần cũng không có tư cách khiến ông nhận chủ!”  

 

“Rốt cuộc thân phận của cậu ta là gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên nói: “Hoa tộc, Thượng Cổ!”  

 

“Gì cơ?”  

 

Người phụ nữ áo đỏ rùng mình.  

 

Sắc mặt hoàn toàn thay đổi!  

 

Cô ta hóa thành một luồng sáng màu máu nhanh chóng lượn quanh người Diệp Bắc Minh mấy chục vòng!  

 

Cuối cùng, người phụ nữ áo đỏ dừng lại.  

 

Cô ta thốt ra một câu chấn động: “Nếu như phải nhận chủ thì cho tôi nhận chung với!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: “Coi như cô thông minh!”  

 

Người phụ nữ áo đỏ không do dự nữa, bước tới, quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh.  

 

“Tổ tiên Huyết Ma, Huyết Hồng! Tham kiến chủ nhân!”  

 

Khóe môi Diệp Bắc Minh giần giật: “Đệt, Tiểu Tháp, chuyện gì thế này?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Hề hề, cô ta là vị thần đã vẫn lạc, cậu có thể giúp cô ta khôi phục thần cách!”  

 

...  

 

Ở nơi sâu nhất của Thiên Uyên.  

 

Một bóng người xinh đẹp bay tới, đứng trước một vùng phế tích xưa cũ.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt dừng lại, mở bản đồ ra: “Chính là chỗ này!”  

 

Cô ta ngẩng đầu nhìn đằng trước.  

 

Dưới màn đêm màu xám, một tòa cung điện cổ đứng sừng sững giữa đống phế tích!  

 

“Chắc hẳn mảnh vỡ thứ tư của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lưu lạc ở đây!”  

 

“Chỉ cần lấy được mảnh vỡ này, chắc chắn mình có thể đột phá cảnh giới phong hào Thần Đế!”  

Cô ta cất bản đồ đi, chuẩn bị đi vào trong cung điện trước mặt!  

 

 

Đột nhiên.  

 

 

Vóc dáng yêu kiều của cô ta run lên, cô ta dừng lại sờ thử phần bụng dưới!  

 

 

“Chuyện này... Sao có thể như vậy được!”  

 

 

“Chỉ mới mấy ngày thôi mà? Sao mình và cậu ta đã có thể có…”  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt chợt nhớ ra, nét mặt lộ rõ vẻ khó tin: “Lẽ nào là lần trước? Tên khốn ấy mạnh tới vậy sao? Đó là lần đầu tiên của hai người mà!”