Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3125: “Nói cho mày biết nhé, mượt lắm!”




Mấy trăm nghìn khán giả trên khán đài đều sững sờ.  

 

 

Không ngờ kẻ này lại trả lại nguyên những lời Huyết Thiên vừa nói cho anh ta!  

 

“Sao cậu ta dám!”  

 

“Dù sao cũng phải chết nên không sợ gì nữa phải không?”  

 

Đám đông run rẩy, xì xào bàn tán.  

 

Tiêu Tuyết Y kinh ngạc ra mặt: “Tên nhóc này điên rồi sao?”  

 

Nụ cười đông cứng lại trên mặt Huyết Thiên, anh ta chỉ bật ra một chữ duy nhất: “Giết!”  

 

Huyết Thiên vừa dứt lời, lập tức mấy lão già cảnh giới Chúa Tể xông lên, lao từ trên hàng ghế dành cho khách quý xuống, bao vây quanh Diệp Bắc Minh!  

 

“Ranh con, mày dám cả gan ngỗ ngược với thiếu chủ, giờ mày sẽ được biết thế nào là sống không bằng chết!”  

 

Lão già mặt rỗ là kẻ đầu tiên ra tay, một luồng lực giá băng khủng khiếp đập tới!  

 

“Giết!”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh quát khẽ một tiếng!  

 

Gầm!  

 

Mười một con Thú Vương đang khuỵu gối đột nhiên vùng dậy!  

 

Sát khí ngợp trời ngưng tụ lại!  

 

Mấy lão già cảnh giới Chúa Tể biến sắc!  

 

Không ngờ đám Thú Vương này không chỉ quỳ xuống với Diệp Bắc Minh mà còn dám ra tay với bọn họ!  

 

“Không ổn rồi, chạy mau!”  

 

“Gầm!”  

 

Mười một con Thú Vương xông lên, mấy lão già cảnh giới Chúa Tể lập tức bị xé xác!  

 

Diệp Bắc Minh bước lên trước một bước, đứng trên đỉnh đầu của ma lang chín đầu: “Lên!”  

 

Tốc độ của ma lang chín đầu rất nhanh, nó phi người lên, đưa Diệp Bắc Minh tới khu vực hàng ghế dành cho khách quý!  

 

Tiêu Tuyết Y nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, gương mặt xinh đẹp ngập tràn kinh ngạc!  

 

Huyết Thiên vẫn ngồi nguyên trên ghế: “Ranh con, rốt cuộc cậu là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh bước tới: “Tao là cha mày!”  

 

Bộp!  

 

Một tiếng vang dội!  

 

Trước mắt bao người, Huyết Thiên bị đánh bay ra ngoài, nằm rạp dưới đất y như một con chó chết!  

 

Diệp Bắc Minh kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống, giẫm chân lên đầu Huyết Thiên!  

 

“Ôi!”  

 

Khán giả trên khán đài hít sâu một hơi!  

 

Tiêu Tuyết Y cũng ngẩn người: “Thật mạnh mẽ!”  

 

“Á! Thả tao ra, ranh con, mẹ kiếp, mày điên rồi phải không?”  

 

Huyết Thiên điên cuồng giãy giụa!  

 

Thế nhưng, bất kể anh ta giãy giụa thế nào cũng không thể vùng dậy được, bàn chân giẫm trên đầu anh ta chẳng khác gì một ngọn núi lớn!  

 

Không tài nào rung chuyển!  

 

“Thả thiếu chủ ra!”  

 

“Ranh con, mày biết mày đang làm gì không?”  

 

Mấy trăm người của Huyết Tộc xông tới, vây khu vực ghế ngồi dành cho khách quý chật như nêm cối!  

 

Diệp Bắc Minh tiện tay rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch: “Cô gái tên là Sở Sở kia đang ở trong tay mày à?”  

Huyết Thiên sững sờ, lập tức hiểu ra: “Mày là bạn của nó à? Tao đã chơi con bé ấy rồi!”  

 

 

“Nói cho mày biết nhé, mượt lắm!”  

 

 

Trên người Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng sát ý khủng khiếp!  

 

 

Anh giẫm một phát!  

 

 

Bịch!  

 

 

Lồng ngực Huyết Thiên nổ tung, toàn bộ đan điền đều biến mất!