Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3109: “Nõn nà đến mức có thể bóp ra nước đấy!”




 

Đông Phương Xá Nguyệt kêu thảm, đôi mắt chi chít tơ máu: “Cậu Diệp, xin cậu hãy giúp tôi...”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Cô làm sao thế?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt hơi hoảng sợ: “Đây không phải là máu Thần Ma bình thường!”  

 

“Tôi không cách nào hấp thu nó, chúng sẽ khiến cơ thể tôi nổ tung...”  

 

Diệp Bắc Minh không biết nói gì hơn: “Cô chớ nóng nảy, tôi phải làm thế nào để giúp cô đây?”  

 

Gương mặt Đông Phương Xá Nguyệt đỏ bừng.  

 

Cái tai cũng đỏ hồng nóng bừng.  

 

Môi cũng đỏ như nhỏ máu: “Giao hợp với tôi...”  

 

“Chuyển một phần lực lượng sang cơ thể cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt.  

 

Anh còn chưa kịp đáp lời thì Sở Sở đã lên tiếng phản đối: “Hả? Không được!”  

 

Phụt!  

 

“Cái... cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh suýt nữa hộc máu.  

 

“Không được, không được, tôi phản đối!”  

 

Sở Sở lắc đầu lia lịa.  

 

Mắt Đông Phương Xá Nguyệt ửng đỏ: “Đây là chuyện giữa chúng tôi, không đến lượt cô phản đối!”  

 

Khuôn mặt Sở Sở đỏ bừng, cơ thể nhỏ xinh vặn vẹo.  

 

“Tóm lại là không được!”  

 

“Anh Diệp, anh đừng...”  

 

Nói xong, cô ấy cầu xin nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn vào Đông Phương Xá Nguyệt đang ở giữa Huyết Trì: “Cô coi tôi là gì? Là công cụ giải độc à?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt vừa định mở miệng nói chuyện thì màn sương máu quanh người lại càng thêm nồng nặc.  

 

Huyết Trì sôi trào.  

 

Rầm rầm!  

 

Huyết Trì không quá lớn, nhưng mặt hồ trong đó lại cuồn cuộn như sóng thần.  

 

Chúng bao phủ Đông Phương Xá Nguyệt, nháy mắt đã không thấy cô ta đâu.  

 

“Nguy rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc, nhảy vào trong Huyết Trì.  

 

Sở Sở hét lên: “Anh Diệp, cẩn thận đó!”  

 

Mùi máu tươi nồng nặc phả vào mũi, Diệp Bắc Minh cảm thấy hơi khó chịu, máu nóng trong người cuồn cuộn.  

 

Con mắt Thần Ma hiện lên giữa mi tâm anh, với anh mà nói Huyết Trì sáng rực chẳng khác nào ban ngày.  

 

Dưới Huyết Trì có một luồng lực lượng thần bí kéo Đông Phương Xá Nguyệt xuống khiến cô ấy chìm nhanh xuống đáy hồ.  

 

Diệp Bắc Minh đuổi theo không chút do dự.  

 

Sở Sở căng thẳng nhìn vào Huyết Trì đang sục sôi.  

 

Bỗng nhiên.  

 

“Bên kia có động tĩnh, qua đó xem thử!”  

 

Rầm rầm rầm!  

 

Tiếng bước chân dồn dập đuổi tới, một đoàn người có hơn mười thành viên xuất hiện quanh Huyết Trì.  

 

Ngay khi thấy Huyết Trì đang sục sôi, trên mặt bọn họ thoáng hiện lên sự sợ hãi.  

 

“Mỗi lần Huyết Trì sôi trào đều ăn thịt người!”  

 

“Lại có kẻ xui xẻo nào đó bị hút vào trong à?”  

“Ơ, có cô gái kìa?”  

 

 

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

 

Hơn mười cặp mắt nhìn sang Sở Sở.  

 

 

Mắt bọn họ đỏ ngầu nhìn cô ấy như nhìn thấy báu vật.  

 

 

Người đàn ông mặc áo xám nuốt nước miếng nói: “Đúng là phụ nữ kia, tụi bây có thấy làn da trắng nõn nà kia không!”  

 

 

“Nõn nà đến mức có thể bóp ra nước đấy!”  

 

 

“Mấy anh em ơi thật có phúc, để tôi lên trước!”