Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3095: “An toàn, cực kỳ an toàn!”




 Chắc hẳn hai người đó đã biến thành máu loãng rồi nhỉ?  

 

 

Chàng trai không thèm ngẩng đầu lên, mà cúi đầu nhìn tế đàn dưới chân: “Được rồi, thứ đó đang ở dưới tế đàn!”  

 

“Chúng ta nghĩ cách hủy diệt tế đàn này, đưa thứ đó về nhà họ Lạc!”  

 

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lại đây giúp tôi!”  

 

Giọng nói đầy kinh ngạc của cô gái vang lên: “Hai người là ai?”  

 

“Hử?”  

  Advertisement

Chàng trai cảm thấy không ổn, bèn ngẩng đầu lên nhìn?  

 

Thì thấy.  

 

Diệp Bắc Minh che chở Sở Sở, ánh mắt anh lạnh như băng!  

 

Mặt Sở Sở trắng bệch, người thanh niên vừa ra tay là võ giả cảnh giới Chúa Tể!  

 

Ban nãy khi đòn tấn công ấy nhằm về phía cô ta, cô ta thật sự cho rằng mình sẽ phải chết!  

 

May mà Diệp Bắc Minh đứng ra đỡ đòn!  

 

“Nhãi ranh, cậu là ai?”  

 

Chàng trai nheo mắt: “Chỉ là cảnh giới Thiên Huyền mà lại có thể đỡ được một chiêu của tôi mà không chết?”  

 

Diệp Bắc Minh giơ hai ngón tay ra: “Hai câu hỏi!”  

 

“Đầu tiên, hai người các anh là ai?”  

 

“Thứ hai, hai người đang tìm cái gì?”  

 

Chàng trai mỉm cười nghiền ngẫm: “Nhóc, cậu biết mình đang nói chuyện với ai không?”  

 

“Đây không phải câu trả lời mà tôi muốn!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu, di chuyển bước chân!  

 

Chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt chàng trai kia, anh giơ tay lên tung một chưởng!  

 

Rầm!  

 

Chàng trai như bị sét đánh trúng, lăn ra ngoài như chó chết, binh khí trong tay anh ta cũng bay ra xa mấy chục mét!  

 

“Mày…”  

 

Anh ta vừa định đứng dậy thì đã bị Diệp Bắc Minh giẫm lên đầu!   

 

Anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã: “Chết tiệt! Thằng chó, mày dám…”  

 

Diệp Bắc Minh tung một cước đạp vỡ mồm chàng trai!  

 

Sau đó lại đạp tiếp một cú lên đùi anh ta!  

 

Bùm!

Máu tươi văng tung tóe!  

 

Con ngươi của cô gái co lại: “Shhh!”  

 

“Á…”  

 

Chàng trai kêu rên thảm thiết: “Tôi nói, tôi nói!”  

 

“Tôi là Lạc Mục, là người nhà họ Lạc thuộc một trong mười tộc Hỗn Độn!”  

 

“Đây là người đồng hành với tôi, Lạc Vũ, bọn tôi phụng mệnh tìm kiếm mảnh vỡ của long mạch di tích Côn Luân Thượng Cổ, một phần trong đó nằm dưới tế đàn này!”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi với giọng điệu dồn dập: “Tộc Hỗn Độn? Nhà họ Lạc?”  

 

“Đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành của tôi đang ở nhà Lạc phải không?”  

 

Lạc Mục kinh ngạc: “Cậu… Cậu biết Lạc Khuynh Thành?”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi ngay: “Chị ấy ở nhà họ Lạc thế nào? Còn an toàn không?”  

Lạc Mục gật đầu lia lịa: “An toàn, cực kỳ an toàn!”  

 

 

“Sau khi trở lại nhà họ Lạc, Lạc Khuynh Thành thức tỉnh huyết mạch Hỗn Độn!”  

 

 

“Bây giờ cô ấy đang tu võ với lão tổ, trong tương lai còn có khả năng trở thành thánh nữ của mười tộc Hỗn Độn!”  

 

 

“Hiện giờ cô ấy là tiểu thư cao quý của nhà họ Lạc, gia tộc còn lập hôn ước cho cô ấy, người nọ là con trai của một vị Thần Đế!”  

 

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

 

Anh hỏi tiếp: “Mảnh vỡ của long mạch di tích Côn Luân Thượng Cổ mà anh nói là thế nào?”