Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3047: “Không đời nào!”




Sở Đẳng Nhàn đập người xuống mặt đất tựa như một viên thiên thạch va chạm với Trái Đất, cơn đau khủng khiếp làm anh ta phát điên!  

 

 

“Tên rác rưởi, sao mày dám!”  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời mà dùng hành động để đáp trả, kiếm Không Tên xuất hiện trong tay anh!  

 

Chém thẳng về phía đầu của Sở Đẳng Nhàn!  

 

Phập!  

 

Máu tươi phun ra như suối, đầu của Sở Đẳng Nhàn lăn lông lốc ra đằng xa chẳng khác gì một trái dưa hấu!  

 

“Mạnh thật!”  

 

Con ngươi của Lý Thất Dạ thu nhỏ lại!  

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Dao Cơ nóng bừng: “Anh Lý, nếu là anh thì anh có thể giết được Sở Đẳng Nhàn không?”  

 

Ý chí chiến đấu sục sôi trong mắt Lý Thất Dạ: “Nếu dốc toàn lực thì cũng có thể giết được!”  

  Advertisement

“Nhưng bản thân tôi cũng sẽ bị trọng thương, chắc chắn không thể nào chiến thắng dễ dàng như cậu ta!”  

 

Dao Cơ ngây người!  

 

Diệp Bắc Minh giơ chân lên giẫm một cái, phần thân của Sở Đẳng Nhàn nổ tung!  

 

Làn sương máu tụ lại, bay thẳng tới vị trí cái đầu của Sở Đẳng Nhàn, nhanh chóng tái tạo lại một cơ thể mới!  

 

Gắn liền lại với phần đầu!  

 

Mặc Bạch Y suýt cắn đứt lưỡi: “Thế mà vẫn không chết ư?”  

 

Bọn Vũ Thiên Tuyệt trố mắt ra nhìn: “Đây là phép thần thông gì vậy?”  

 

Sở Đẳng Nhàn đỏ ngầu mắt như một con dã thú khát máu: “Đồ rác rưởi, đồ con lợn!”  

 

“Sao mày dám làm vậy với tao? Mày có biết tao là ai không? Đệt! Đệt! Đệt!”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Trong mắt tao, mày chỉ là thằng chết rồi!”  

 

Năm ngón tay anh nắm chặt thanh kiếm Không Tên, chuẩn bị ra tay!  

 

Đột nhiên.  

 

“Sở Đẳng Nhàn, quả là người cũng như tên!”  

 

“Cậu đúng là hạng tầm thường, cậu bảo người ta là rác rưởi, thế cậu thì sao?”  

 

Một giọng đùa cợt vang lên: “Cậu còn không bằng cả một tên rác rưởi, một con lợn hay sao?”  

 

“Vẫn còn người khác ở đây sao?”  

 

Mọi người kinh ngạc, đồng loạt quay đầu nhìn về phía lối lên thang trời!  

 

Vài giây sau, mấy người thanh niên xuất hiện!  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

Không ngờ hai chị em Sở Vị Ương và Sở Sở cũng có mặt trong nhóm này!  

 

Sau lưng bọn họ là năm lão già.  

 

Hơi thở của bọn họ tựa như vực sâu, ngay cả không gian xung quanh thân thể cũng bị bóp méo!  

 

Sắc mặt Sở Đẳng Nhàn cực kỳ khó coi: “Sao mấy người lại tới đây?”  

 

Người thanh niên nói chuyện bước lên trước một bước, nhanh chóng đi hết thang trời dài cả vạn bậc thang, nháy mắt đã tới đỉnh Thang Trời: “Ngay khi phong ấn của di tích Côn Luân Thượng Cổ bị phá, cậu đã vội vàng tới đây!”  

 

“Muốn nhanh chân đến trước phải không? Nếu vậy thì cậu phải có thực lực đấy đã!”  

 

Anh ta liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Chỉ là một tên quê mùa thôi, vậy mà suýt nữa đã làm thịt được cậu rồi!”  

“Nếu như tôi báo chuyện mất mặt như thế này cho gia tộc biết …”  

 

 

Mặt Sở Đẳng Nhàn sa sầm: “Sở Vô Trần! Anh muốn gì?”  

 

 

Sở Vô Trần cười khẽ: “Tiệc mừng đại thọ của lão tổ đã cận kề rồi, tôi mong là ngày hôm đó cậu sẽ đổ bệnh!”  

 

 

“Không đời nào!”  

 

 

Sở Đẳng Nhàn từ chối dứt khoát.  

 

 

Tiệc mừng đại thọ của lão tổ là dịp để mọi người thể hiện bản thân!