Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2987: "Cậu hiểu rõ chưa?"




 

 Ông lão vẫy vẫy tay, một cô gái ở bên cạnh lấy danh sách đăng ký ra.   

 

Ông lão không nhịn được nhắc nhở: "Tiểu tử, lão phu nhắc nhở cậu một câu!"  

 

"Đại hội Chân Võ đã khai mạc được một tháng, hôm nay đã là ngày thứ hai mươi tám rồi!"  

 

"Còn ba ngày nữa sẽ kết thúc!"  

 

"Bây giờ nước đến chân cậu mới nhảy thì có phải đã quá muộn không?"  

 

Chàng trai mỉm cười: "Cũng vẫn chưa muộn đâu, tiền bối đăng ký giúp tôi đi!"  

 

"Được!"  

 

Lão giả cũng không nói mấy lời vô nghĩa nữa, trực tiếp gật đầu: "Cậu tên gì?"  

 

Chàng trai trẻ suy nghĩ một chút: "Diệp Càn Khôn!"  

 

Lão giả hơi nheo mắt: "Diệp Càn Khôn? Tên rất hay!"  

 

"Thải Nhi, ghi lại".  

 

"Vâng, ông nội".  

 

Cô gái lập tức ghi lại tên Diệp Càn Khôn.  

 

Đợi khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa thì chàng trai đã biến mất không thấy đâu!  

 

Cô gái nghi ngờ: "Ông nội, người này thật kỳ lạ".  

 

Lão giả nhìn về hướng mà chàng trai rời đi: "Có chút kỳ quái, lão phu vậy mà cũng không nhìn ra được cảnh giới của cậu ta, thật sự rất kỳ lạ!"  

 

Chàng trai đeo mặt nạ chính là Diệp Bắc Minh.  

 

Anh dùng tên giả Diệp Càn Khôn chẳng qua vì không muốn lộ diện bản thân quá sớm!  

 

Sau khi rời khỏi chỗ ghi danh, Diệp Bắc Minh đi thẳng tới gần Thiên Bảng, ngẩng đầu nhìn vào danh sách.  

 

Chậm rãi đi tới một võ đài để đó không dùng vừa mới chiến đấu xong.  

 

"Tiền bối, hôm nay tôi vừa mới đến, xin hỏi quy tắc của đại hội Chân Võ là gì ạ?"   

 

"Vừa mới đến?"  

 

Trọng tài phụ trách võ đài này liếc nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu tử, cậu đã đến muộn."  

 

"Đại hội Chân Võ chỉ còn lại ba ngày cuối cùng, bây giờ cậu tham gia cũng sẽ không đạt được thứ hạng tốt nào đâu".  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tiền bối, quan trọng là có tham gia. Xin ngài giới thiệu một chút cho tôi biết".  

 

Trọng tài lắc đầu: "Lão phu chỉ nói một lần, nghe cho kỹ đây!"  

 

"Đại hội Chân Võ lần này có hơn một triệu người đăng ký, những người báo danh xếp hạng sau một triệu không được ghi nhận!"  

 

"Mỗi một tuyển thủ có ba lần khiêu chiến và bị khiêu chiến vào mỗi ngày!"  

 

"Nhưng thứ hạng mà người khiêu chiến vượt qua không được quá 10% của cấp bậc hiện tại!"  

 

"Thứ hạng hiện tại của cậu là sau một triệu, bất kể xếp hạng!"  

 

"Nói cách khác, đối thủ đầu tiên mà hiện tại cậu khiêu chiến cao nhất cũng chỉ có thể xếp hạng thứ chín trăm ngàn thôi!"  

 

"Lần khiêu chiến thứ hai, tuyển thủ có thứ hạng cao nhất sẽ là hạng tám trăm ngàn!"  

 

"Lần khiêu chiến thứ ba, tuyển thủ có thứ hạng cao nhất sẽ là hạng bảy trăm ngàn!"  

"Hơn nữa, đây là đang nói đến nếu như cậu chiến thắng ở cả ba lần khiêu chiến!"  

 

 

Trọng tài sau khi nói xong một hơi thì thản nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu hiểu rõ chưa?"  

 

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Dựa theo quy tắc này, một ngày tôi chỉ có thể khiêu chiến ba người thôi!"  

 

 

"Chỉ còn lại có ba ngày, cho dù tôi thắng toàn bộ cả ba ngày".  

 

 

"Thứ hạng cuối cùng của tôi cũng chỉ có thể đạt được hạng thứ một trăm ngàn?"  

 

 

Trọng tài khẽ gật đầu: "Ý tôi chính là vậy".  

 

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, sau đó thốt ra một câu chấn động: "Tiền bối, nếu như tôi cùng lúc khiêu chiến cả mười người thì thế nào?"