Có người cười lạnh lùng: “Hội trưởng Quân đang cho anh ta cơ hội đấy”.
“Cũng có thể”.
Vài người đứng xem đều gật đầu.
Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Chiêu thứ nhất”.
“Muốn chết hả!”
Quân Kiếm Phong nheo đôi mắt, trong lòng bùng phát ngọn lửa giận vô tận.
Nắm đấm chuyển thành vuốt chim ưng, vồ lướt sang ngang, mang theo âm thanh phá vỡ không trung, tóm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh.
Xoẹt xoẹt!
Tốc độ cực nhanh.
Nhưng Diệp Bắc Minh vẫn chắp hai tay sau lưng, tránh được móng vuốt đó, thản nhiên lên tiếng: “Chiêu thứ hai!”
Cả hội trường lập tức yên tĩnh!
Có người đã cảm thấy không đúng.
“Chết đi cho tao!”
Quân Kiếm Phong quát lên một tiếng, một luồng sóng khí mạnh bùng phát ra từ trong cơ thể ông ta.
Đây là biểu hiện của nội lực phát ra bên ngoài, nếu người bình thường ở cách ông ta trong vòng năm mét, thì sẽ bị chấn động đến chết.
Quân Kiếm Phong tung ra đồng thời hai quyền, đánh ra cả tiếng nổ, trên đầu nắm đấm xuất hiện sóng khí màu trắng.
Tốc độ cực nhanh.
Diệp Bắc Minh dậm chân, nhẹ nhàng nhảy lên ba mươi mét.
Hai quyền của Quân Kiếm Phong đấm vào không khí, không phanh kịp, suýt nữa lao ra khỏi đài võ đạo, khó khăn lắm mới dựng lại được bên rìa.
Ông ta nổi giận, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh đáp xuống từ trên không trung: “Diệp Bắc Minh, như vậy vui lắm hả?”
“Tao xem mày có thể tránh được đến bao giờ!”
Quân Kiếm Phong quát lớn một tiếng, trán nổi gân xanh.
Ông ta cảm thấy mình như một tên hề, bị Diệp Bắc Minh đùa giỡn!
Cực kỳ giận dữ!
Quân Kiếm Phong lập tức điều động nội lực trong đan điền, ông ta như mãnh hổ, xông về phía Diệp Bắc Minh đáp xuống đài võ đạo.
“Chiêu thứ ba, kết thúc”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một câu.
Sau đó, anh trầm giọng quát nói: “Quân Kiếm Phong, Quân Vô Hối muốn giết tôi, cho nên tôi giết hắn ta!”
“Quân Vô Tà hại cả đời người anh em của tôi, thì phải trả giá bằng tính mạng!”