Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2941: Thật sự là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"




 

 "Con gái tôi đang gặp nguy hiểm, bây giờ tôi lại không thể xuất hiện bên cạnh con bé!"  

 

"Ông cũng nhìn thấy rồi đúng không? Ông biết con bé ở đấy một mình thì tuyệt vọng cỡ nào không?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục yên lặng!  

 

Diệp Bắc Minh khàn giọng nói: "Tháp nhỏ, tôi muốn đi ba ngàn thế giới!  

 

"Giúp tôi một chút đi! Mau lên!"  

 

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, nếu muốn đi đến ba ngàn thế giới, nhất định phải đi qua long đài!"  

  Advertisement

"Từ long đài đi đến ba ngàn thế giới còn cần tìm được một khối Thăng Long lệnh!"  

 

Diệp Bắc Minh phiền não quát: "Như vậy quá lãng phí thời gian, đợt đến khi tôi đuổi tới ba ngàn thế giới!"  

 

"Tôn Thiến và con gái tôi đã sớm chết rồi!"  

 

"Tháp nhỏ, thời gian không đợi người!"  

  Advertisement

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn im lặng!  

 

Lát sau mới lên tiếng: "Có điều, bản tháp vẫn còn một biện pháp khác, cậu nhất định muốn tôi giúp một tay sao?"  

 

Diệp Bắc Minh cảm nhận được điểm không thích hợp: "Tháp nhỏ, ông muốn làm thế nào?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít sâu một hơi: "Nhóc, nếu như tôi tán đi tất cả lực lượng của mình, có thể giúp cậu lập tức đi tới ba ngàn thế giới!"  

 

"Thậm chí có thể ngay lập tức truyền tống cậu đến Thanh Vân Môn!"  

 

"Nhưng..."  

 

Yên lặng vài giây!  

 

"Bản tháp sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say, có lẽ mãi mãi cũng không thể ra tay giúp cậu lần nữa!"  

 

"Cậu, chắc chắn chứ?"  

 

..  

 

..  

 

"Cái gì?"  

 

Thân thể Diệp Bắc Minh chấn động: "Tháp nhỏ, lời này của ông là có ý gì?"  

 

"Chẳng lẽ sau lần ra tay này ông sẽ mãi mãi không thể thức tỉnh nữa?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Gần như là ý tứ này!"  

 

Diệp Bắc Minh cắn răng: "Tháp nhỏ... Tôi... Tôi xin lỗi!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Dông dông dài dài thì tính gì là đàn ông, thằng nhóc cậu nhớ kỹ cho bản tháp!"  

 

"Cậu không hề có lỗi với tôi, nếu không phải là cậu, có lẽ bản tháp vẫn đang ở trong trạng thái không trọn vẹn!"  

 

"Bản tháp cũng tin tưởng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ còn gặp lại!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ quát một tiếng: "Dùng sức của ta, dựng lại càn khôn!"  

 

Vừa dứt lời, vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh lóe lên ánh sáng!  

 

Một giây sau.  

 

Không gian xung quanh bị vặn vẹo, một ánh sáng màu đen phóng lên tận trời!  

 

"Nhóc, có duyên gặp lại!"

Cùng lúc đó, ba ngàn thế giới, chỗ sâu trong điện Chân Võ.  

 

"Chị, nó... nó... nó có phản ứng!"  

 

Sở Sở chấn động, trừng lớn đôi mắt đẹp, nhìn chòng chọc vào chỗ ngực của cô gái cực kỳ xinh đẹp!  

Nơi đó treo một trang sức hình tháp nhỏ màu xám, chính là phiên bản thu nhỏ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

 

Tháp nhỏ màu xám phóng ra ánh sáng bảy màu, càng ngày càng sáng!  

 

 

Đến cuối cùng, cả tòa đại điện đều bị ánh sáng bảy màu bao phủ!  

 

 

Cô gái xinh đẹp vô cùng kích động: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục! Thật sự là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"  

 

 

"Sở Sở, em đoán đúng rồi, tháp Càn Khôn Trấn Ngục thật sự ở tại thế giới Vũ Nội!"  

 

 

..