Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2939: Cô ta chuẩn bị lách qua Chúc Hiểu Phù!




 

 Lúc này, một cô bé khoảng chừng ba tuổi đi tới.  

 

Ánh mắt của bọn họ đồng thời rơi trên người cô bé.  

 

"Là đứa phế vật nhỏ kia!"  

 

Mấy người nhếch miệng cười lạnh!  

 

Cô bé mở to đôi mắt như đá quý, ngây thơ nhìn bọn họ: "Chị ơi, các chị thật là xinh đẹp!"  

 

Đây chính là con gái của Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến, Diệp Tâm!  

 

Trong tay cô bé cầm một đóa hoa hồng nhỏ, đi về phía Chúc Hiểu Phù.  

 

Bi bô mở miệng: "Chị ơi, tặng đóa hoa này cho chị ạ!"  

 

"Ồ, váy của chị đẹp quá!"  

 

Chúc Hiểu Phù xù lông lên như một con mèo: "Đừng có dùng bàn tay của mày chạm vào váy lưu tiên của tao!"  

 

Cô ả chọc một ngón tay lên trán Diệp Tâm, dùng sức đẩy: "Con nhỏ chết tiệt kia, cút ngay cho tao!"  

 

Diệp Tâm bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!  

 

Cố gắng bò lên nhiều lần vẫn không được!  

 

"Hu hu hu, đau quá!"  

 

Diệp Tâm đau đến nước mắt chảy ròng.  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

"Nhìn dáng vẻ chật vật của con nhỏ phế vật này đi!"  

 

Đám thanh niên nam nữ cười vô cùng cợt nhả.  

 

Chúc Hiểu Phù khẽ lắc đầu: "Con gái của phế vật quả nhiên là phế vật phiên bản nhỏ!"  

 

"Tôi còn chưa ra tay đâu, đã tự ngã rồi!"  

 

Đột nhiên.  

 

"Tâm Nhi!"  

 

Tôn Thiến nhanh chóng xông lại, run rẩy ôm Diệp Tâm vào trong lòng: "Đừng... Tâm Nhi, con đừng làm mẹ sợ!"  

 

Cô ta như phát điên, lấy ra mấy viên đan dược Đế phẩm cho Diệp Tâm ăn vào!  

 

Chín đạo đan văn, đan dược Đế phẩm!  

 

Mấy người Chúc Hiểu Phù, Vạn Dương Thanh liếc nhìn nhau!  

 

Nhìn thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương!  

 

Sau khi nuốt xuống đan được, Diệp Tâm tốt hơn rất nhiều.  

 

Cô bé nâng tay nhỏ, lau đi nước mắt của Tôn Thiến: "Mẹ, con không sao, chỉ là trên người con đau quá".  

 

Tôn Thiến ôm lấy Diệp Tâm: "Đi, mẹ mang con về chữa thương!"  

 

"Đứng lại!"  

 

Chúc Hiểu Phù bước lên trước, ngăn lại Tôn Thiến: "Tôi để các cô đi hả?"  

 

Trong mắt Tôn Thiến mang theo sự phẫn nộ ngập trời: "Rốt cuộc con gái của tôi chọc phải chỗ nào của mấy người? Con bé mới có ba tuổi thôi!"  

 

"Thế mà cô lại xuống tay ác độc như vậy, cô còn là người không?"  

 

"Ha ha, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi khiến con gái cô bị thương?"  

 

Chúc Hiểu Phù buồn cười đáp: "Tất cả mọi người đều đang xem đây, cô đừng có mà ngậm máu phun người!"  

 

"Cô!"  

 

Tôn Thiến ép bản thân ngăn chặn lửa giận.  

 

Cô ta biết mình không phải là đối thủ của những người này!  

 

Một khi nổi lên xung đột, hai mẹ con cô sẽ vô cùng nguy hiểm!  

 

Cô ta chuẩn bị lách qua Chúc Hiểu Phù!  

Chúc Hiểu Phù cười lạnh: "Muốn đi cũng được, giao tất cả đan dược Đế phẩm trong tay cô ra đây!"  

 

 

"Gần đây tông môn mất trộm một đống đan được, hiện tại tôi hoài nghi đống đan dược này đã bị cô trộm!"  

 

 

Sắc mặt Tôn Thiến biến đổi: "Làm sao có thể!"  

 

 

"Sau khi tôi tiến vào Thanh Vân Môn, tôi chưa từng rời khỏi Thải Hà Phong một bước!"  

 

 

"Sao có thể trộm đi đan dược của các người!"  

 

 

Chúc Hiểu Phù cười lạnh: "Mặc kệ cô có trộm hay không, giao đan dược ra đây xem thì biết!"