Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2920: “Nhớ kỹ là tôi nói phong!”




 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tiền bối, không thử một lần thì sao biết không có cơ hội thứ hai chứ?”  

 

“Nguyệt Nhi, lên tế đàn!”  

 

Ly Nguyệt lựa chọn tin tưởng anh.  

 

Cô ta bước tới tế đàn, chuẩn bị bước lên lần nữa.  

 

Thất thế, đám người của Tu La Tộc ồn ào huyên náo.  

 

“Lên tế đàn lần nữa sao? Xưa nay chưa từng có chuyện đó!”  

 

“Không được, Ly Nguyệt chỉ có một cơ hội thừa kế thôi!”  

 

“Cô ta lên tế đàn lần thứ hai chắc chắn sẽ khiến vong linh tổ tiên tức giận!”  

 

“Chúng tôi phản đối!”  

 

Vài vị trưởng lão quát to: “Ly Nguyệt, cô có tư cách gì lên tế đàn nữa chứ?”  

 

“Thật to gan, mau cút xuống cho tôi!”  

 

Cơ thể mềm mại của Ly Nguyệt run lên, cô ta dừng bước.  

 

“Hừ!”  

 

Diệp Bắc Minh hừ: “Người phụ nữ của Diệp Bắc Minh tôi muốn lên tế đàn mấy lần thì cứ lên thôi!”  

 

“Cần gì quan tâm tới lời phản đối của lũ yêu ma quỷ quái các người chứ!”  

 

Anh vung kiếm quét ngang qua.  

 

Vài trưởng lão mở miệng phản đối kia đã hóa thành tro trong chớp mắt.  

 

“Cậu!”  

 

Những trưởng lão còn lại của Tu La Tộc hoảng sợ lùi về phía sau, chỉ biết chỉ tay vào Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh mặt nhìn họ: “Các người không phục à?”  

 

Gầm gừ!  

 

Tiếng rồng ngâm vang lên.  

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt...  

 

Vài người nổ tung, sáu trưởng lão cảnh giới Siêu Phàm của Tu La Tộc chết trong nháy mắt.  

 

“Còn ai dám phản đối nữa?”  

 

Tất cả tĩnh lặng.  

 

Hơn triệu người nơm nớp lo sợ, không một ai dám nói.  

 

Diệp Bắc Minh cười bảo: “Nguyệt Nhi, lên tế đàn đi!”  

 

“Vâng!”  

 

Ly Nguyệt phấn khích như nhận được sự ủng hộ to lớn.  

 

Cô t bước từng bước lên tế đàn một lần nữa.  

 

Cô ta hít sâu: “Công chúa Tu La Ly Nguyệt mong được kế thừa vị trí nữ hoàng Tu La!”  

 

Không gian lặng thinh.  

 

Ly Nguyệt không cam tâm, giọng hơi run lặp lại: “Công chúa Tu La Ly Nguyệt mong được kế thừa vị trí nữ hoàng Tu La!”  

 

Vẫn lặng thinh như cũ.  

 

Cô ta phun một ngụm máu tươi, quát to: “Công chúa Tu La Ly Nguyệt mong được kế thừa vị trí nữ hoàng Tu La!”  

 

Không gian lặng ngắt như tờ.  

 

Ly Nguyệt tuyệt vọng.  

 

Sau đó, một bóng người xuất hiện bên cạnh cô ta.  

 

Anh giơ ma tỷ lên cao.  

 

Hét to nói: “Diệp Bắc Minh tôi lấy thân phận chủ nhân Vạn Ma ra lệnh cho tổ tiên các đời của Tu La Tộc phong Ly Nguyệt làm nữ hoàng Tu La!”  

“Nhớ kỹ là tôi nói phong!”  

 

 

“Chứ không phải là cầu xin càng không phải là kế thừa!”  

 

 

“Các người chớ mà không biết điều, nếu không Diệp Bắc Minh tôi thề rằng Tu La Tộc sẽ không còn có nữ hoàng nữa!”  

 

 

Anh vừa nói xong.  

 

 

Cả quảng trường Tu La Tộc sôi trào.  

 

 

“Ôi!”